"Trên kệ." Lâm Tuyết Trì đeo dây khẩu trang vào sau tai.
Khung đầu bằng kim loại được di chuyển đến đầu giường, hai đầu giá đỡ được cố định phân biệt hai bên. Sau khi điều chỉnh vị trí đầu xong, Lâm Tuyết Trì làm một tấm khử trùng đơn giản.
Dụ Giang đứng đối diện đưa dao mổ: "Bắt đầu đi."
Lưỡi dao sáng bạc phản chiếu khuôn mặt nghiêm trọng của chàng sinh viên y khoa. Bàn tay cầm dao mổ của Lâm Tuyết Trì run khẽ, cậu cố gắng hít sâu một hơi.
Ánh sáng lạnh lẽo ấn vào đầu, làn da lộ ra một màu trắng xám dày u ám. Vết dao cứa vào da đầu, lớp da bị xé toạc khỏi lớp thịt, máu huyết dính vào ngón tay có cảm giác dính nhớp lạnh buốt. Lâm Tuyết Trì đè bàn tay đang run lại: "Điện đông."
Dụ Giang tìm trong khay một lúc rồi đưa cậu một chiếc kìm. Lâm Tuyết Trì ấn chỗ da nhăn nheo lại: "Không phải cái này, màu xanh trông giống cái kẹp kia, vừa rồi không phải người đã làm nóng nó sao?"
Dụ Giang bưng khay lắc lắc, lắc đầu: "Chờ chút, ta tìm xem." Gã xoay người đi tìm một cái khay khác."
Dụ Giang dứt khoát đưa khay cho cậu nhìn: "Kẹp cầm giữ trông thế nào?"
"Fuck!" Lâm Tuyết Trì thấp giọng chửi, năm ngón tay đều là máu: "Màu trắng, cái nhỏ nhỏ đó!"
Cuối cùng Dụ Giang cũng tìm được kẹp cầm giữ màu trắng: "Tìm được rồi, máu không cầm được à? Dù sao gã cũng chết rồi."
Lâm Tuyết Trì lắc đầu, theo lý thuyết, quá trình mở sọ nên là màng xương được bóc ra bằng dụng cụ tước màng xương, nhưng đó là với người sống. Hơn nữa bây giờ trên tay cậu không có điện đông, cắt từng lớp sẽ càng ra nhiều máu hơn. Sau khi kẹp cầm giữ được đặt vào, cậu luồn ngón tay dọc theo vết rạch mỏng, cắn răng, móc lớp da đầu một cái "xoẹt", mảng da trắng bệch rách toạc ra.
"Băng gạc."
Băng gạc nước muối bao phủ toàn bộ da đầu và màng xương, xâm nhập xem như hoàn tất. Lâm Tuyết Trì thở ra một hơi, kéo nguồn sáng lại gần hơn chút: "Máy khoan điện, người lùi lại chút đi, kẻo lát nữa bị bắn tung tóe."
Dụ Giang chỉ nhìn liếc qua, hộp sọ nhuốm đầy máu lộ ra ngoài, trên khối cứng màu vàng nhạt vẫn còn mô sợi và thịt sót lại của màng xương. Có lẽ bởi vì xác đã bị đông lạnh nên khi xé toạc ra có mùi khô cứng hôi thối giống phân động vật làm người ta nhíu mày.
Lúc này Lâm Tuyết Trì mở máy khoan điện lên, âm thanh rè rè vang vọng toàn bộ căn phòng.
Dụ Giang lùi về sau. Khoảnh khắc mũi khoan chạm vào hộp sọ, một dòng máu mảnh bắn ra thành vòng cung dài kèm theo những mảnh xương vỡ vụn bắn thẳng vào mặt Lâm Tuyết Trì. Sức nóng do khoan điện tốc độ cao tạo ra khiến máu sôi trào, khi dính vào mặt vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ hôi hổi, mùi huyết tương chín rục mang theo thoang thoảng ngọt ngào.
Lâm Tuyết Trì nhắm mắt lại theo bản năng, hít một hơi thật sâu mùi máu ngọt ngào kia, tâm thần chấn động. Nhiều người cảm thấy mùi máu buồn nôn nhưng không ai hiểu mùi vị máu người sôi trào hơn bác sĩ, điều mà máu thỏ máu khỉ không thể so sánh được, nó còn gây nghiện hơn cả ma túy. Cậu vô thức đưa lưỡi liếm vết máu quanh miệng, hương vị đậm đặc giống như nước sốt hảo hạng, trước đắng sau ngọt, đọng lại nơi đầu lưỡi.
Cậu nâng mắt lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm đen láy của Dụ Giang, khẽ giật mình.
Và sự ngập ngừng này, khoan điện trên tay cậu không vững đã trượt thẳng vào hộp sọ theo một góc! Tiếng khoan lập tức thay đổi, Lâm Tuyết Trì giật nảy muốn rút mũi khoan ra theo bản năng nhưng lực xoay tốc độ cao khá lớn, cậu không thể khống chế được và chỉ nghe tiếng rắc giòn tan, xương sọ lập tức nứt ra vô số vết nứt nhỏ.
"Ngắt điện!" Lâm Tuyết Trì khó khăn hét lên.
Dụ Giang ngắt nguồn ngay lập tức.
Lâm Tuyết Trì đặt máy khoan lên bàn mổ, tháo găng tay ném vào thùng rác: "Không được, tôi không làm được, khó quá. Một ca phẫu thuật của người ta có ít nhất mười người, tôi chỉ có một mình, người bảo tôi phải làm thế nào!"
Dụ Giang không trả lời ngay, gã tắt nguồn sáng trên đầu, ngồi xuống cạnh cậu sinh viên y khoa trẻ. Ánh mắt bất lực của Lâm Tuyết Trì đã rời khỏi cái đầu đẫm máu trước mắt, cậu vùi mặt thật sâu vào lòng bàn tay.
Dụ Giang nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua giờ bữa tối: "Nếu không ta đi mua chút gì ăn, có đói không?"
Lâm Tuyết Trì thở dài: "Tôi không đói, không sao."
"Cũng nên ăn chút gì đó, ta thấy đây cũng là một việc tốn sức." Dụ Giang dịu giọng: "Chúng ta không vội, còn rất nhiều thời gian."
Một lúc sau Lâm Tuyết Trì mới lên tiếng, giọng hơi khàn: "Muốn ăn chút đồ chay, hoặc canh nóng cũng được."
"Được, ta đi mua, con chờ ta ở đây, có gì thì gọi điện."
Dụ Giang quay người cầm chìa khóa xe rời đi. Lâm Tuyết Trì ngồi trên ghế ngẩn người nhìn hộp sọ bị nứt, trong phòng im ắng không có chút âm thanh nào làm người ta hoảng hốt. Cậu lấy điện thoại ra mở video phẫu thuật mở sọ, phần khoan xương sọ khoảng chừng mười phút, cậu xem đi xem lại ba lần, sau đó mở danh bạ điện thoại, chọn một số bấm gọi –
"Hey, Dave, tôi là Tuyết Trì. Là thế này, tôi đang xem một tình huống, bây giờ tôi muốn hỏi một số vấn đề có được không? Không, tôi chỉ xem video thôi... đúng, phẫu thuật... phẫu thuật mở sọ... đúng đúng, tôi muốn hỏi trong quá trình khoan xương sọ nếu thao tác không đúng, xuất hiện vết nứt thì phải làm sao? Chắc là đã có trường hợp này rồi đúng không? Ừm... đúng..."
Dụ Giang mua súp nấm nóng và gỏi cuốn chay cách đó mười cây số trở về.
Vừa đến gần phòng thao tác đã nghe thấy tiếng máy khoan dừng lại. Lâm Tuyết Trì đứng trước bàn mổ, đắm mình trong việc cắt viền hộp sọ bằng kìm bấm xương rongeurs, sau đó lấy hộp sọ vẫn còn nguyên vẹn ra: "Đưa tôi cái khay."
Dụ Giang bước nhanh đến đưa một cái khay sạch qua, trao đổi ánh mắt với cậu. Lâm Tuyết Trì nở nụ cười nhợt nhạt: "Cũng khá lắm đúng không? Ít nhất không bị tôi làm nát bét."
Dụ Giang cúi đầu nhìn xương sọ, vết nứt nho nhỏ bên ngoài làm nó trông rất mỏng manh nhưng trên thực tế vết rách chỉ dừng lại trên bề mặt mà không tạo thành mảnh vỡ đáng kể, ít nhất xương sọ vẫn duy trì được hình dáng hoàn chỉnh: "Tốt lắm."
"Dave nói với tôi, máy khoan điện khá khó điều khiển cho người mới bắt đầu, tôi cũng không nghĩ lực của nó lại mạnh đến thế, vì vậy tôi không dùng cưa sọ để cắt bên mà đổi thành ghép. May mà làm được." Lâm Tuyết Trì ngẩng đầu nhìn lớp phía dưới màng não, có thể nhìn thấy bộ não sáng bóng tươi mới ẩn nấp bên dưới. Cậu quả quyết vén màng não lên.
Dụ Giang bưng súp đứng bên cạnh nhìn. Nhiệt độ trong phòng thao tác rất lạnh, giữa tấm vải màu xanh đậm có một lỗ máu đen, quanh miệng lỗ được gắn một hàng kẹp cố định màu trắng chỉnh tề giống như đóa hoa trắng nở rộ quanh vũng máu đó. Gạc hút máu đẫm đầy máu tươi, da đầu dày cộm được treo trên ba khung sắt mảnh, xuống sâu hơn là các mạch máu và thân não xinh đẹp, chúng bồng bềnh đan xen lẫn nhau. Dưới lớp dịch não trong suốt, màu máu đỏ đến kỳ lạ như một cơn mộng ảo, cầu não ẩn nấp như một con quái vật ẩn sâu dưới đáy biển có thể sẵn sàng lao ra khỏi dịch não bất cứ lúc nào.
Lâm Tuyết Trì làm một động tác nuốt nước bọt thấy rõ: "Rất hiếm khi tôi nhìn vào não thật của con người thế này."
"Rất đẹp." Dụ Giang cảm thán: "Tác phẩm đáng tự hào của Chúa."
Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Khó trách có người muốn phá hủy nó."
"Hửm?"
"Đẹp đến mức làm người ta muốn phá hủy nó." Lâm Tuyết Trì xoa cổ tay cầm dao mổ: "Hoặc là, để chứng tỏ năng lực của bản thân nên muốn phá hủy nó. Xưa nay có không ít người có hứng thú và dũng khí thách thức Chúa đúng không?"
Dụ Giang cười đầy hàm ý: "Bây giờ con cũng có cảm giác đó ư?"
Lâm Tuyết Trì cúi đầu tránh ánh mắt gã: "Tôi là bác sĩ, tôi sẽ không có cảm giác như thế."
"Bác sĩ cũng phải ăn, ăn trước hay làm trước?" Dụ Giang không hỏi tiếp.
Lâm Tuyết Trì há miệng: "Người đút tôi."
"Ăn trước đi, lát nữa đổ súp vào đầu gã thì sao?"
"Vậy thì chờ lát nữa, tôi cắt xong đã, tránh để thứ gì lọt vào." Lâm Tuyết Trì cắm dao mổ vào: "Muốn dời nhiều hay ít tùy tôi đúng không? Hay người có nghiên cứu gì chưa?"
Dụ Giang nói: "Cứ tùy đi, dù cho cùng một người cắt cũng không thể giống nhau từng chút được."
Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Vậy được, vậy tôi cắt."
Chờ đi cậu cắt xong và khâu lại thì đã quá nửa đêm, sau khi cắt chỉ mũi khâu cuối cùng, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dụ Giang ôm cậu từ đằng sau: "Vất vả rồi."
Lâm Tuyết Trì quay lại muốn đẩy gã: "Người tôi bẩn lắm, toàn là máu."
"Dù sao cũng phải tiêu hủy, không sao." Dụ Giang hôn lên trán anh: "Việc còn lại cử giao cho ta xử lý. Con đã làm rất tốt, vượt xa mong đợi của ta, Dave nên cho con điểm A trong tiết thực hành."
Lâm Tuyết Trì quay lại nhìn chỉ khâu, không khỏi bật cười: "Nói thật, tôi rất hưởng thụ."
"Phẫu thuật ấy à? Con là bác sĩ, đương nhiên sẽ hưởng thụ."
"Không phải, không chỉ là phẫu thuật." Lâm Tuyết Trì lắc đầu bày vẻ mặt đau thương: "Giết gã, phẫu thuật cho gã làm tôi cảm thấy mình rất mạnh. Tôi không nghĩ mình đang cứu hay đang đền bù gì cho gã, tôi cảm thấy tôi có thể khống chế được gã, tôi không phải là thằng nhóc ngoan ngoãn chịu đánh nữa. Cảm giác này rất sảng khoái, sảng khoái đến... tôi cảm thấy sẽ nghiện, người có hiểu được không?
Dụ Giang vuốt tóc trên trán cậu: "Ừm, ta hiểu."
Lâm Tuyết Trì rũ mắt im lặng một lúc, chợt cậu ngẩng đầu lên hôn môi gã đàn ông. Đôi môi lạnh lẽo run rẩy phủ lấy Dụ Giang trông có hơi đáng thương nhưng cậu vẫn cố gắng tìm kiếm hơi ấm từ gã, muốn nhận được an ủi từ miệng đối phương. Có lẽ là vì đã lâu không hôn nên ngay cả kỹ xảo cũng trúc trắc, lúc đầu chỉ là cọ xát mãi cho đến khi cậu tham lam bắt đầu mút lấy cánh môi Dụ Giang, trên đó còn giữ lại mùi thơm và hương vị của súp. Đó là một hơi thở sống khác với máu huyết của người chết, cậu nghĩ, được sống thực sự là một điều thú vị.
Dụ Giang không ngờ nụ hôn bất ngờ này của cậu. Mối quan hệ giữa họ vẫn chỉ dừng lại chỉ ôm và hôn lên mặt, có đôi khi gã cảm thấy Lâm Tuyết Trì rất mong manh cô độc nên cần nhiều hơn những cái ôm cái hôn để mang lại cảm giác an toàn. Người làm cha cũng không ngại cho đứa trẻ của mình cảm giác đó nhưng gã không nghĩ rằng cảm giác an toàn này sẽ vượt ranh giới và trở thành sự thân thiết giữa những người yêu nhau.
Trong lúc mông lung này, gã khống chế bản thân không cử động cũng không đáp lại. Gã muốn biết nhu cầu của Lâm Tuyết Trì đối với gã đạt đến mức nào nhưng gã vẫn cảm nhận được một linh hồn chới với đang tìm kiếm bến bờ. Dụ Giang thở dài chờ Lâm Tuyết Trì lùi lại, gửi cho đứa trẻ của mình ánh mắt phức tạp nghi vấn.
Sắc mặt Lâm Tuyết Trì tái nhợt, không biết là vì lạnh hay là vì sự bốc đồng của mình.
"Xin lỗi, tôi... tôi chỉ là..." Cậu muốn tìm một cái cớ để bước xuống nhưng không nghĩ ra được.
Dụ Giang nói: "Con không có lỗi với ta."
Lâm Tuyết Trì không còn mặt mũi nào đối mặt với gã: "Tôi biết tôi không bình thường, từ sau vụ của Connie tôi đã không bình thường, xin lỗi, tôi không muốn làm người bối rối, tôi tuyệt đối không có ý đó, có thể là vì tôi vừa đối diện với người chết lâu quá nên khó chịu, người cứ xem như không có chuyện gì đi..."
Lời giải thích không mạch lạc của cậu thật sự rất bất lực, Dụ Giang chỉ còn cách ôm mặt cậu cúi xuống để bịt cái miệng nhỏ huyên thuyên đó lại. Người làm cha cao tay hơn nhiều, dù cho là sức hay kỹ xảo đều làm Lâm Tuyết Trì không đấu lại, miệng cậu dễ dàng bị cạy ra, nướu nhanh chóng cảm nhận được lưỡi gã đàn ông càn quét liếm láp, độ ấm nóng tăng cao làm cho khoang miệng mỏi nhừ, cậu không khỏi rên rỉ ưm a, đầu óc choáng váng. Cánh tay săn chắc của Dụ Giang vòng ôm eo cậu, kéo cậu sát lại gần.
Môi lưỡi vẫn còn dây dưa, ngay cả đầu lưỡi cũng tê dại, trong miệng tràn ngập hơi thở nóng rực từ người đàn ông khiến sắc mặt cậu đỏ bừng, nhịp tim như mất phanh đập thình thịch vào lồng ngực sinh ra ảo giác đau đớn. Cảm giác được sống chân thật thế này suýt chút làm cậu bật khóc, cậu chỉ có thể hé miệng mặc gã đàn ông cuốn đi mọi thứ của mình.
Dụ Giang khẽ liếm nước bọt trên khóe môi cậu rồi mới thả lỏng vòng tay, vuốt ve cái mũi đáng yêu của cậu: "Không sao chứ?"
Lâm Tuyết Trì mơ mơ, bờ môi vẫn còn ấm áp: "Daddy..."
Dụ Giang vuốt ve gò má cậu. Trên mặt và trên trán của Lâm Tuyết Trì vẫn còn dính vết máu còn sót lại của K.K, lúc này vết máu đã khô đông thành những chấm đỏ rải rác trên làn da trắng ngần, nhìn qua trông lộng lẫy đến kinh người. Dụ Giang nhớ đến biểu cảm liếm máu vừa nãy của cậu, gã rất ít khi thấy đứa trẻ sạch sẽ đơn thuần này lộ ra vẻ quyến rũ đó. Không thể phủ nhận, Dụ Giang đã rung động vào thời khắc ấy. Gã thích dáng vẻ khát máu của đứa trẻ, thích dáng vẻ đứa trẻ bị vấy bẩn.
"Em là một đứa trẻ rất dễ làm người ta động lòng, Tuyết Trì." Dụ Giang mỉm cười.
Lâm Tuyết Trì cười khổ: "Người...thích không?"
Dụ Giang hôn cậu: "Muốn không thích cũng rất khó."
Lâm Tuyết Trì hít mũi: "Tôi sợ người thấy tôi không bình thường..."
Dụ Giang ôm cậu: "Ta nói rồi, chỉ là em chưa đủ tự tin."
Lâm Tuyết Trì lúng túng: "Nếu người không thích tôi thì phải làm sao đây?"
"Ta có từng tỏ ra không thích em ư? Hay ta bày tỏ chưa đủ nhiều?" Dụ Giang trêu khẽ bóp mông cậu: "Chúng ta còn rất nhiều thời gian, có thể chờ em xác định lại lần nữa mới thôi."
Lâm Tuyết Trì đỏ bừng cả tai, lắc đầu: "Không, thế này là được rồi."
Sau này Lâm Tuyết Trì nhớ lại vào một khoảng thời gian nào đó khi mình còn trẻ, anh thậm chí còn vui vẻ vì mình đã giết người, vì nếu như anh không giết người thì sẽ không bao giờ được đứng bên cạnh Dụ Giang. Thậm chí anh còn nghĩ, chỉ cần được ở bên Dụ Giang, có bao nhiêu ca phẫu thuật thế này anh cũng làm, có bao nhiêu người anh cũng giết.
Tuy rằng đó chỉ là một suy nghĩ trong chớp mắt. Khi con người ta còn trẻ, họ luôn có những ảo tưởng lãng mạn giết người vì yêu, muốn giết tất cả mọi người trên thế giới chỉ vì một nụ cười của tình yêu. Loại chủ nghĩa anh hùng vặn vèo thuộc về đàn ông này không phải là hiếm với Lâm Tuyết Trì, ngay từ đầu anh đã thưởng thức loại tưởng tượng này như một trò đùa trong đầu.
Mãi cho đến khi anh ý thức được Dụ Giang thật sự muốn anh tùy ý giết người, muốn anh trở thành một cỗ máy giết chóc, anh mới hiểu được hiện thực hóa chủ nghĩa lãng mạn này mang đến cái giá đau đớn thế nào. Nhưng lúc đó anh đã lún quá sâu vào trò chơi, trong chiếc lồng sắt mà Dụ Giang cẩn thận làm ra này, anh chính là con mồi chờ bị bắt đã được xác định từ ban đầu.