Lâm Tuyết Trì tỉnh lại, hỏi: "Chuyện của K.K ông có thể nắm chắc chứ?"
Dụ Giang gọi phục vụ đến tính tiền: "Chuyện đã qua nhiều năm vậy rồi vẫn không sao đấy thôi?"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Vậy cũng không có nghĩa là sau này không sao, chờ họ tra ra quan hệ giữa K.K và Oscar thì sớm muộn gì cũng sẽ biết."
"Em cho rằng cảnh sát đã hoài nghi em?" Dụ Giang hỏi.
"Có lẽ đã bắt đầu hoài nghi từ lúc Tuyết Mi chết, tôi là người duy nhất trong nhà vẫn còn sống. Cha và em gái vướng vào cùng một vụ án, chẳng lẽ có thể thoát khỏi sự nghi ngờ được sao?" Lâm Tuyết Trì nhíu mày.
"Chuyện của Tuyết Mi đã rõ ràng rồi, Titus đã tự sát, chứng cứ rất xác thực."
Hai người ra khỏi nhà hàng, lên xe. Lâm Tuyết Trì ngồi ghế phụ, lo lắng thắt dây an toàn.
Dụ Giang không nói gì, dường như cố ý duy trì bầu không khí yên lặng kỳ dị này.
Sau bữa ăn, dạ dày dần dần ấm lên kèm với hiệu ứng sưởi ấm trong xe đã nhanh chóng làm Lâm Tuyết Trì buồn ngủ. Anh nghiêng đầu nhắm mắt một lúc, khi tỉnh lại vẫn đang ở trong xe nhưng ngoài cửa sổ là bờ biển đen kịt.
Anh xoa mắt: "Không phải chúng ta về khách sạn sao?"
Dụ Giang hạ nhiệt độ trong xe xuống: "Đi xem nơi em phẫu thuật lần đầu tiên."
Lâm Tuyết Trì trợn mắt: "Ông điên rồi hả? Có thể cảnh sát đang ở đó!"
"Có thể cảnh sát ở nơi vứt xác, đó mới là hiện trường vụ án." Dụ Giang nói: "Không ai biết em phẫu thuật ở đâu, cũng không ai biết em giết người ở đâu. Không phải em nghi ngờ ta là đầu têu của án San Francisco sao? Em không muốn biết những nạn nhân khác được phẫu thuật ở đâu à?"
Lâm Tuyết Trì híp mắt: "Ông phẫu thuật tất cả người bị hại cùng một chỗ?"
"Không dễ gì để chuẩn bị đầy đủ đạo cụ và thiết bị phẫu thuật, cũng như tìm một địa điểm thích hợp để tiến hành phẫu thuật. Nếu ta là đầu têu, làm cố định ở một nơi nào đó chẳng phải sẽ đỡ rắc rối hơn nhiều ư?" Dụ Giang nói nghiêm túc.
Xe dừng ở trước bụi lau quen thuộc. Dụ Giang rút chìa khóa, mở cửa xe: "Đi xuống xem đi."
Mặc dù trong lòng Lâm Tuyết Trì do dự nhưng vẫn xuống xe.
Ngoài xe rất lạnh, cơn gió ẩm ướt trong trí nhớ vẫn không thay đổi. Những ngọn lau sậy đung đưa quay lưng với ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, hiện ra một bóng ma xám đen khổng lồ. Nhà máy chìm trong bóng tối như thật như ảo, như thể nó sẽ chìm vào nước bất cứ lúc nào.
Lâm Tuyết Trì nắm chặt góc áo Dụ Giang, lắc đầu: "Thôi, không đi đâu."
Dụ Giang quay lại nhìn anh: "Em chắc chưa?"
"Ừ." Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Đến cũng vô ích, chẳng lẽ trong đó còn sót lại gì à?"
Dụ Giang mỉm cười: "Ta thấy, thay vì em tìm thời gian lén lút đến chơi trò thám hiểm còn không bằng ta dẫn em đi xem. Em muốn xem gì hoặc muốn biết gì, ta có thể nói cho em biết. Tránh cho em nói ta dọa em."
Lâm Tuyết Trì biết gã đang ám chỉ lần anh thám hiểm trong phòng làm việc trước: "Bớt đi, chẳng lẽ ông muốn giấu gì tôi còn có thể tìm được?"
Dụ Giang nắm tay anh ngồi xuống bờ bãi sông, ở bờ đối diện là một chùm đèn lấp lánh, phía xa xa dường như còn có thể nhìn thấy bóng dáng hùng vĩ của Cầu Cổng Vàng, thân thép đỏ thẫm được sương mù dày đặc quấn trong đêm lạnh làm người ta dễ dàng liên tưởng đến con đường dẫn đến cái chết. Lâm Tuyết Trì tựa đầu lên vai gã, cụp mắt nhìn hai bàn tay đang siết chặt của họ.
"Nếu cảnh sát thật sự đến đây, ông có sẵn sàng chết cùng tôi không?" Vị bác sĩ trẻ tuổi thấp giọng hỏi.
Trong gió đông gào thét, giọng anh rất yếu ớt.
Dụ Giang mỉm cười: "Có người làm một bộ phim tài liệu dành riêng cho Cầu Cổng Vàng, tên là Bridge, kể về câu chuyện của những nạn nhân nhảy cầu tự tử. Đoàn phim viếng thăm người thân bạn bè và những nhân chứng đã chứng kiến quá trình tự sát của những người này, các nhà văn, nhà phân tích xã hội, v.v., dùng cái này để nghiên cứu thảo luận đề tài tự sát."
"Tôi biết phim đó." Lâm Tuyết Trì dụi dụi vào cổ gã: "Mỗi cái chết đều có câu chuyện của riêng nó, mỗi một bất hạnh cũng khác nhau, chỉ là không ngờ tới hóa ra con người có nhiều lý do để chết đến thế. Tôi nhớ một câu chuyện trong đó, đoàn phim phỏng vấn cha mẹ của người tự sát. Cả hai vợ chồng đều có xuất thân từ những gia đình không bình thường, cha người chồng nghiện ma túy, cha người vợ bạo lực gia đình. Hai vợ chồng này xem như trưởng thành lành mạnh, mặc dù thỉnh thoảng sẽ cãi nhau dữ dội nhưng họ vẫn tin rằng mình có thể sống một cuộc sống bình thường hạnh phúc. Kết quả đứa trẻ lại chết và họ lại bắt đầu nghi ngờ số phận của mình."
Dụ Giang biết anh đồng cảm: "Số phận có thể là quan hệ nhân quả, nhưng trong câu chuyện này, bi kịch định sẵn và bi kịch của gieo gió gặt bão không nhất thiết sẽ sinh ra tính logic tất yếu."
"Còn tôi thì sao?" Lâm Tuyết Trì hỏi: "Vì sao tôi lại giết K.K? Chẳng lẽ không liên quan gì đến ảnh hưởng của Oscar với tôi sao? Chẳng lẽ cái chết của Tuyết Mi cũng không liên quan gì đến những chuyện này sao?"
Dụ Giang nhíu mày: "Em vì chuyện của Tuyết Mi nên muốn tự sát? Em sợ khi nhân quả đến em sẽ gặp quả báo ư?"
"Tôi biết những gì tôi đã làm, còn ông thì sao? Dụ Giang, ông có thể gạt tôi, ông có thể lừa dối tất cả mọi người nhưng ông không thể lừa dối chính mình. Ông không nghĩ tới thật sao? Rằng mình có thể gặp quả báo hay không?" Lâm Tuyết Trì nhìn gã chăm chú, anh nghe thấy giọng mình run rẩy: "Nếu như tôi lựa chọn tự sát, ông sẽ chết cùng tôi chứ?"
Dụ Giang đáp lại ánh mắt của anh: "Ta đã gặp quả báo rồi, Tuyết Trì."
"Sao cơ?" Lâm Tuyết Trì nghi hoặc.
Dụ Giang hôn lên bờ môi anh: "Sau này em sẽ biết."
Lâm Tuyết Trì chán nản, anh chợt cảm thấy rất chán nản, anh đứng dậy và đi về phía chiếc xe.
Dụ Giang đi phía sau anh. Hai người lần lượt lên xe. Điện thoại Lâm Tuyết Trì sáng lên, anh mở máy, là một email mới —
Tuyết Trì thân mến:
Kỳ nghỉ vui chứ? Xin lỗi vì đã không trả lời email của anh, em có mấy kỳ thi liên tục nên bận bù đầu.
Chuyện liên quan về người cha của cậu bé đã chết. Người cha này không tham gia vào chuyến thăm nhà của em, người vợ nói rằng ông ấy ra ngoài với bạn nên em chỉ có cơ hội trò chuyện với người vợ.
Em có một chuyến đi đến San Francisco vào thứ năm. Chúng ta có thời gian gặp nhau không? Nếu nhìn thấy email này xin hãy trả lời em càng sớm càng tốt. Em hi vọng có thể gặp anh, có một số việc em muốn nói trực tiếp.
Anh để điện thoại xuống, nhanh chóng liệt kê vài kế hoạch trong đầu. Dụ Giang nhìn ra anh đang suy nghĩ: "Sao vậy?"
Lâm Tuyết Trì lắc lắc điện thoại: "Ông còn nhớ lão viện trưởng Boen không? Quê quán của ông ấy ở San Francisco, một đồng nghiệp gửi email cho tôi nói ông ấy bị ốm vừa làm phẫu thuật, muốn hẹn thời gian để đến thăm. Vừa hay khoảng thời gian này tôi ở San Francisco nên muốn đi thăm xem, khi ông ấy về hưu đã tuyển tôi vào Boen, ông ấy luôn đối xử tốt với tôi, làm phẫu thuật khi lớn tuổi cũng không dễ dàng gì."
"Được, ngày nào đi?"
"Thứ sáu, nhà họ hơi xa. Có thể tôi sẽ ở đó một đêm."
Dụ Giang do dự một lúc, "Một mình em ổn chứ?"
Lâm Tuyết Trì nói: "Không thì ông đi theo với tôi đi? Chỉ là một vài người đồng nghiệp lúc trước."
Dụ Giang mỉm cười: "Thôi, ta phải về Seattle sớm còn có việc. Chào giúp ta một tiếng."
"Vậy ông về trước đi, thứ bảy tôi về, được chứ?"
Dụ Giang gật đầu: "Ừ."
Lâm Tuyết Trì mạnh dạn hẹn gặp Allison ở sân bay.
Cô gái đẩy một chiếc vali nhỏ, vừa bước ra khỏi sảnh đón đã thấy anh: "Hey, Tuyết Trì!"
Lâm Tuyết Trì nhận hành lý và đưa ly cà phê nóng trong tay cho cô: "May mà email có thể liên kết với điện thoại, nếu không đã bỏ lỡ mail của em. Sao lại đột ngột đến San Francisco, có việc gì ở trường cần à?"
Allison thỏa mãn uống cà phê: "Cũng không phải, em muốn đi thung lũng Napa."
"Thi xong rồi nên đi chơi à?"
"Nói cái này sau đi," Allison nhìn quanh quất: "Cha anh không đi với anh hả? Ông ấy không biết anh ra ngoài chứ?"
"Anh nói anh đi thăm bạn, sáng nay ông ta về Seattle rồi." Lâm Tuyết Trì nói: "Anh nhìn ông ta đi nên em yên tâm, thời gian kế tiếp anh tự do."
Allison cảm nhận được có chút thay đổi: "Em thấy hình của cha anh trên mạng, cha anh rất nổi tiếng, anh đứng cạnh ông ấy trông như một người khác, xem ra kỳ nghỉ rất vui vẻ."
"Nói các anh là đại diễn của tầng lớp ưu tú người Mỹ gốc Hoa. Anh với cha anh là cha truyền con nối, tình cảm khắng khít." Allison trêu: "Nếu không phải biết anh em cũng tin lời trên báo. Em còn không biết hóa ra anh cũng biết nói mấy lời tình cảm sến súa đó."
Lâm Tuyết Trì xấu hổ: "Đó chỉ là cố ý nói để thu hút sự chú ý thôi."
"Vậy có tiến triển gì không?"
"Không có, tiệc tối chỉ là một đám người trò chuyện lịch sự, trao đổi số điện thoại, danh thiếp và tin tức trong ngành, không có gì đặc biệt. Anh cũng không gặp ai khả nghi," Lâm Tuyết Trì nói: "Nếu em muốn đi chơi, anh cũng có thể đưa em đi."
"Em? Không không không, em vẫn quên đi thôi." Allison xua tay: "Nhưng theo lý thuyết, anh công khai xuất hiện rầm rộ cùng Dụ Giang như thế, tên mở sọ kia hẳn nên có phản ứng mới đúng ha, nhưng đến giờ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì."
Lâm Tuyết Trì suy tư: "Có thể là anh tính sai, có lẽ hắn ta không nhắm theo anh."
Allison bắt được mấy từ mấu chốt: "Anh cho rằng hắn giết người trong bệnh viện là nhắm vào anh? Tại sao?"
"Anh không nghĩ ra được hắn chọn bệnh viện là vì động cơ nào khác."
"Em nhớ anh nói, lần này hắn tự ý hành động không theo Dụ Giang là vì hắn có mâu thuẫn với ông ấy. Vậy bây giờ hắn vẫn chưa có bất kỳ hành vi đáp lại nào, vậy có phải hắn đã... nối lại tình xưa với Dụ Giang không?"
Lâm Tuyết Trì nhíu mày với câu "nối lại tình xưa" này: "Không thể nào, anh vẫn luôn ở cùng với Dụ Giang, mấy ngày nay ông ta không có quá nhiều thời gian ở một mình, anh đã gặp tất cả những người ông ta gặp, sao có thời gian cho họ bù đắp quan hệ được?"
"Hay là tên mở sọ này đã bình tĩnh lại rồi? Có thể gã giết cậu bé kia chỉ là trong lúc bốc đồng."
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Mặc dù lúc giết người gã rất phẫn nộ nhưng không phải bốc đồng. Cách thức để giết cậu bé được lựa chọn kỹ lưỡng, đây là phong cách nhất quán của gã, điều này cho thấy gã đã suy nghĩ chứ không phải hoàn toàn bốc đồng."
"Vậy bây giờ chúng ta làm sao? Không thể ngồi chờ gã giết người tiếp theo được đúng không?"
Lâm Tuyết Trì sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.
Quả thật anh không nghĩ đến điều Allison nói. Anh quả quyết cho rằng động cơ giết người của kẻ này cũng giống như Titus Lynch, ngoài việc thể hiện năng lực còn có yếu tố ghen ghét về mặt tình cảm. Cho nên anh mới xuất đầu lộ diện ra ngoài, thể hiện tình cảm với Dụ Giang. Nếu như Dụ Giang sẵn sàng đưa anh gặp gỡ những người trong ngành, điều đó đại diện cho Dụ Giang tán thành tư cách bạn đồng hành của anh, đây là một tín hiệu rất rõ ràng. Lâm Tuyết Trì còn lo đối phương không hiểu được tín hiệu này nên cố ý phóng đại mối quan hệ giữa họ, tuyên bố chủ quyền khi trả lời câu hỏi của phóng viên, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì cũng sẽ hiểu được.
Dù sao đồng phạm của Dụ Giang cũng chỉ có thể là một người. Điều này có nghĩa có một mối quan hệ cạnh tranh tiềm ẩn giữa Lâm Tuyết Trì và kẻ mở sọ kia, nếu kẻ mở sọ đã kích động sự cạnh tranh, vậy Lâm Tuyết Trì cũng nên đáp lại. Nhưng tin tức đã xuất hiện mấy ngày nhưng kẻ mở sọ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, chẳng lẽ giống như Allison nói, Dụ Giang đã kịp thời trấn an gã?
Hay là động cơ giết người của gã ngay từ đầu đã khác với Titus Lynch? Vậy tại sao lại trùng hợp ở bệnh viện chứ?
Lâm Tuyết Trì cảm thấy suy nghĩ của mình rối bời, chỉ có một điều chắc chắn là kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang đã thất bại.
Nếu không thể phân tích động cơ của kẻ mở sọ, vậy anh chỉ có thể xác định hành động bước tiếp theo: "Vốn em định khi về lại Seattle sẽ đi thăm gia đình kia cùng anh nhưng không ngờ anh lại đến San Francisco."
Allison lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong ba lô ra: "Đúng rồi, chuyến đi lần này của em có liên quan đến gia đình kia. Anh còn nhớ lần trước em nói với anh gia đình cậu bé từng đến thung lũng Napa để thăm nhà thờ địa phương không? Em nhìn thấy một quyển sách giới thiệu về nhà thờ trong nhà họ. Em có hứng thú muốn đi xem sao. Anh biết em học tôn giáo mà, nên rất lưu ý đến mấy thứ trong lĩnh vực này. Đây, đây là cuốn sách giới thiệu kia."
Lâm Tuyết Trì mở ra xem, cuốn sổ gấp trông rất bình thường, bìa là một góc nhìn theo nguyên lý thấu thị của đầu người với một cây thánh giá sáng bạc ở giữa, ở giữa có in dòng chữ "Chúng ta yêu, là vì Chúa yêu chúng ta. - Kinh thánh, John 4:19" Đây là tuyên truyền cơ bản của đạo Cơ đốc. Thứ này cũng có thể được phát ở trường học, phố thương mại và khu dân cư, thậm chí một số còn đi kèm với những món quà nhỏ tinh tế để thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Tuyết Trì nhìn trang bìa: "Em cảm thấy nhà thờ này có vấn đề gì à?"
"Em không chắc lắm." Allison chỉ vào giới thiệu ở trang bìa: "Đây là một nhà thờ nhỏ, trên giới thiệu nói bọn họ là một nhánh xuất phát từ Scientology đồng thời cũng dung nhập một ít từ Thiên Chúa giáo, khởi xướng mọi người thăm dò tình yêu và khao khát của Chúa thông qua khoa học. Hiện tại đã có hơn 7.000 thành viên, chủ yếu thực hiện các hoạt động truyền giáo ở khu vực San Francisco. Tuần này có một buổi lễ, vừa hay gần đây em đang bắt đầu một đề tài mới nên xem như tìm một số tài liệu mới để phát triển và tìm linh cảm."
"Em muốn đến thăm nhà thờ này đúng không? Ở thung lũng Napa à?" Lâm Tuyết Trì tìm thấy địa chỉ ở cuối.
Allison gật đầu: "Vâng, em muốn đi xem. Anh muốn đi với em không?"