Ừm. Mà em có cảm thấy mình quá đáng lắm không? Anh cứu em, rồi trả thù cho em, vậy mà em lại hắt hủi anh, ngó lơ anh, nên anh phải trừng phạt em.
- Lục Hạo Nghiên, thả ra, nhột quá...
Hắn từ từ tiến sát lại phía gần cô hơn, tiếp ứng cô là một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán cô, rồi qua hai bên vành tai cô.
- Ui da, đau...
Hắn đột nhiên cắn lấy vành tai cô, khiến nó đỏ lên, Nguyệt Dao nhăn mặt vì đau, hắn thì thầm vào tai cô:
- Anh không biết bệnh viện này có cách âm không nhưng nếu tiếng rên của em mà lớn, thì chắc bên ngoài sẽ nghe được.
Thẩm Nguyệt Dao mở tròn hai mắt, không được cô không thể để bản thân phát ra những âm thanh xấu hổ đó được, thế nên cô cố gắng bụm chặt miệng nhất có thể.
Lục Hạo Nghiên hôn lên đôi môi cô, nụ hôn này thật tuyệt, đúng như lời hắn nói, rất nhẹ nhàng, hắn lại càng hôn sâu hơn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lần mò vào trong khoang miệng đối phương, cảm giác cái ngọt trong đó khiến cả người cô tê run, lại còn cảm thấy sung sướng nữa.
Hắn hôn xong liền nhả miệng cô ra, kéo theo một sợi chỉ dài ra ngoài, đôi mắt không hề chớp nhìn lấy cô vợ nhỏ của mình, rồi hôn nhẹ lên trán cô. Hạo Nghiên dần dần xuống cổ của người phụ nữ, đi đến đâu để lại hết những vết đỏ hồng trên ấy, trông như vết muỗi cắn, Nguyệt Dao bị chìm vào cơn khoái lạc mê hồn này, mà tận hưởng sự mê khoái đó.
Lục Hạo Nghiên thật bá đạo hơn nữa khi hôn lên vùng quai xanh của cô, từ từ gỡ cúc áo trên người cô, rồi lột luôn chiếc áo nhỏ phiền phức kia. Hai thứ tròn trịa hiện ra, đây đã lần thứ ba hắn đã nhìn ngắm nó rồi, thật thô bạo khi hắn ngậm nhắm nó như một chú sóc đang ăn hạt dẻ, hết phần này rồi lại sang phần kia, cái thứ hạt dẻ nhỏ ấy bị ngậm cho đến đỏ cả, căng hẳn lên.
- Nhột...nhột quá...!
Cái miệng hư hỏng của Hạo Nghiên đi khắp cơ thể cô, kèm theo bàn tay hư hỏng ấy, nhanh chóng cởi sạch những thứ có vải trên người cô.
- Bảo bối, trông nó xinh chưa kìa.
- Bi.ế.n th.á.i nhà anh.
Ngay phút chốc hắn định mở miệng nói tiếp thì nhanh tay kéo người hắn lên, và hôn kịch liệt. Coi như chặn miệng hắn lại, chớ thốt ra mấy câu xấu hổ trong bệnh viện này.
Lục Hạo Nghiên không ngờ vợ nhỏ của mình lại chủ động đến thế, hắn ôm lấy đầu cô gái, rồi đón nhận nụ hôn chủ động này.
Từ khoảnh khắc Lục Hạo Nghiên cứu lấy cô, cô không biết vì sao trái tim mình lại đập loạn xạ như vậy để rồi khi được ân ái cùng hắn, cô lại không còn kháng cự như lần đầu nữa.
- Bảo bối, anh thích em, anh yêu em, và còn hơn thế nữa.
Hắn lại đang thổ lộ tình cảm với cô sao?
Chỉ mới chung sống không lâu hắn lại yêu cô đến thế sao?
- Ừm.
Một tiếng "ừm" của cô, khiến hắn nở nụ cười tiềm khích, hắn bắt đầu di chuyển xuống vùng nhạy cảm của cô.
- Đã đồng ý rồi thì sau này không được hối lỗi. Dĩ nhiên em là vợ tôi, là người phụ nữ của tôi.
- Bất kể ai dám đụng vào em, anh sẽ cho người đó sống không bằng ch.ết.
- Kể cả em cũng phải có một mình anh thôi.
Nhưng lời nói của hắn chẳng hề lọt vào tai cô bởi sự nhột nhạt từ bàn tay hắn khiến cô chìm đắm trong cơn khoái lạc.
Hắn ôm chặt vùng eo cô, rồi nhẹ nhàng dang rộng hai chân cô ra, nhìn vào đôi mắt sâu của hắn, cô thở hổn hển mặt không cảm xúc, trong đôi mắt ấy ánh lên một cơn thú tính thèm kh.át đến mê muội
Dần dần tiến sâu vào con đường ấy của người con gái, càng ôm chặt eo nhỏ cô hơn, ra sức đẩy mạnh, động tác ra vào càng lúc mạnh thêm, vô thức hai chân cô ôm chặt eo người đàn ông.
- Đau...đau quá, anh hứa là nhẹ nhàng mà...
- Là nhẹ nhàng rồi đấy, không kìm được thì kêu lên, đừng để bản thân phải chịu khổ.
- Tôi...tôi đang chịu khổ vì anh đấy.
- Bảo bối, chịu khổ vì anh, anh lại rất vui!!
Không thể nói được nữa bởi động tác ấy quá mạnh, cô không thể kêu la bởi vì xấu hổ, rồi những giọt lệ bắt đầu lăn xuống.
Cái khóc thút thít đó khiến hắn vô cùng sung thích, nơi giao nhau ấy càng kịch liệt hơn thế nữa.
- Bảo bối à, chắc sau này mỗi nơi ta nên làm một lần, như vậy mới kích thích.
Từ đầu trận chiến đến giờ cô cố gắng không phát ra tiếng nhưng đến lúc này thật sự không chịu nổi nữa rồi.
- Ưm..
Tiếng ấy thật nhỏ, nó nhỏ như chú mèo nhỏ tìm mẹ. Bây giờ cô chỉ có thể thầm nguyện rằng không hề có bất cứ ai ngoài cửa phòng bệnh.
...
Thẩm Nguyệt Dao mệt đến nổi lăn ra ngủ say, Lục Hạo Nghiên nhẹ nhàng lau người cô, rồi vuốt ve mái tóc cô. Ánh mắt điềm đạm, thỏa mãn.
- Nguyệt Dao, khiến em mệt rồi.
Hắn ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- Thẩm Nguyệt Dao, em là của anh.
- Ưm..
Nguyệt Dao ngủ say thật rồi.
Chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, không phải điện thoại của hắn mà là của Nguyệt Dao.
Chưa xem gì về ai gọi đến cho cô hắn trực tiếp bắt máy.
- Alo?
- Thẩm Nguyệt Dao, mày đi đâu rồi hả? Có viết bổn tiểu thư lo cho mày lắm không?
Người ở đầu dây bên kia gọi đến mà chẳng nói lời tử tế lại còn như quát thẳng vào mặt, Lục Hạo Nghiên nhăn mặt, âm điệu trầm thấp vang lên như đang dọa người:
- Cô là ai? Cái gì mà bổn tiểu thư? Nguyệt Dao là người hầu cô à?
Cô gái bên kia bị làm cho đơ người, chợt nhận ra rằng giọng nói đó không phải là của cô bạn thân yêu dấu của mình, mà là của một người đàn ông. Cô gái ấy tức tốc xem lại mình thật sự có gọi nhầm không nhưng may là không phải.
- Xin lỗi anh, nhưng đây là điện thoại củ Thẩm Nguyệt Dao, phiền anh đưa điện thoại cho cô ấy dùm tôi.
Lục Hạo Nghiên trầm mặt:
- Nguyệt Dao ngủ rồi, xin hỏi cô là ai?
Đầu bên kia im lặng trong giây lat rồi giọng nói hốt hoảng phát ra chói tai:
- Anh...anh không phải là chồng của Thẩm Nguyệt Dao đấy chứ? Là chủ tịch của tập đoàn Lục thị sao?
- Biết điều thì cúp máy!!
Hắn định cúp máy đi nhưng lời nói ấy lại chặn lại.
- Tôi là Tích Ly, bạn thân của Thẩm Nguyệt Dao, trong đám cưới của hai người tôi có tham gia. Còn về Nguyệt Dao là người hầu thì không phải đừng hiểu lầm tôi như vậy. Mà khoan đã...
Lục Hạo Nghiên vẫn kiên nhẫn xem cô gái ấy định giở trò gì, nếu có động thái gì hắn sẽ cho bay màu tức thì.
- Anh không làm gì bạn tôi chứ?
- Ôi không, ở cùng nhau, lại còn nghe điện thoại hộ, tôi đang cố gắng giữ trong sáng mà...
- Phiền!!!
Chỉ đúng một chữ liền tắt máy hẳn đi, Lục Hạo Nghiên thở dài, rồi ngã gục xuống bên cạnh cô. Trong đầu hắn nảy lên ý định gì đó rồi lấy điện thoại của mình:
- Trương Dựt An, mau đi điều tra cô bạn thân tên Tích Ly của Thẩm Nguyệt Dao cho tôi.