Sa Vào Chiếm Hữu Cuồng Nhiệt

Chương 21: Mẹ chồng ghé thăm





Thẩm Nguyệt Dao choáng váng đầu, mở mắt ra, cô mệt mỏi ngồi dậy, xoa bóp hai vai mình rồi bước xuống giường.

Có vẻ như Lục Hạo Nghiên đã đi làm từ sớm, cũng đúng để hắn ở cạnh cô 24/24 chắc thân thể này ch.ết mất. Bởi trận chiến hôm qua rất bạo, cô đã kiệt sức mà ngủ thiếp đi, đến cả quần áo cũng không mặc vào, chắc Lục Hạo Nghiên đã mặc lên cho cô.

Chân cô định mang dép vào nhưng phải dừng lại, bởi cô đã nhớ ra một việc gì đó.

Cận cảnh hôm qua là Lục Hạo Nghiên đã bày tỏ tình cảm của hắn đối với cô, đã vậy Nguyệt Dao còn đồng ý nữa chứ, chắc chắn cô không thể nghe nhầm vì đó là sự thật.

Nguyệt Dao thầm chửi rủa hắn trong lòng.

Cái tên họ Lục ấy đúng là vô sỉ mà.

- Thẩm Nguyệt Dao, con sao vậy?

Một âm giọng quen thuộc nào đó vang lên, là mẹ chồng của cô, Hạ Châu.

Thẩm Nguyệt Dao giật mình vì cô không thể ngờ rằng mẹ chồng mình lại đến đây thăm mình, cô nhớ là nhà của ba mẹ chồng mình rất xa với cái bệnh viện này.

- Mẹ, không ngờ mẹ lại lặn lội xa vậy đến đây thăm con.

- Con dâu của mẹ thành ra thế này mà mẹ lại không đến thăm, có xứng làm mẹ chồng không chứ?

- Mẹ à, ngay cả mẹ ruột cũng không đến thăm con vì con sợ sẽ làm họ lo lắng, con cũng đâu có nói với mẹ, sao mẹ biết hay vậy?

Bà Hạ Châu mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

- Cái thằng nghịch tử đấy, nó không bảo vệ con tử tế chút nào. Đến khi nó đến đây, mẹ phải cho một trận mới được.

- Được rồi, được rồi, anh ấy sẽ đến đây, mẹ nhất định phải trị anh ấy.

Thẩm Nguyệt Dao vừa nói vừa đưa ngón cái củ mình ra, nó biểu thị một dấu thích chính hiệu, hay trong tiếng anh còn gọi là "like", cô vừa gật vừa biểu lộ ra khuôn mặt đắc ý.

Bà Hạ Châu nhìn trên cổ cô, mà khóe môi nhếch lên, cười mỉm, nhìn một cái là hiểu ngay vấn đề. Có vẻ bà đã hiểu được hai nhóc nhỏ đã làm gì trong căn phòng bệnh này.

nhìn điệu cười tà mị của người mẹ chồng, cô không còn là vẻ đắc ý khi nãy nữa thay vào đó là sự ngượng ngùng khắp xung quanh gương mặt xinh đẹp của cô.

- Mẹ à, con vào rửa mặt đây.

Bà Hạ Châu gật đầu, thấy con dâu mình xấu hổ trong lòng bà càng vui hơn, bởi nếu càng xấu hổ thì chứng tỏ cô con dâu mình càng thích thằng con trai lạnh như băng của mình.

...

- Lục tổng, đã tra rồi ạ.

- Nói!

Người đàn ông ngồi trên ghế bắt véo chân, tay cầm điếu thuốc châm chiêu nó, ánh mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào tập giấy dày trên bàn.

- Tích Ly thật sự là bạn của thiếu phu nhân, hơn nữa lại còn là bạn rất thân, rất tốt. Trước giờ bọn họ cũng có nhiều lần cãi nhau nhưng cũng hòa lại được, nhìn chung Tích Ly rất tốt với thiếu phu nhân.

Lục Hạo Nghiên gật đầu, ra tín hiệu sang chủ đề thứ hai, trợ lý Trương liền hiểu ý mà nói tiếp:

- Thưa Lục tổng, Hà Yên vẫn chưa tìm được.

Nghe lời này, hắn quăng điều thuốc xuống, trợ lý Trương cứ tưởng bản thân phải chịu sự trách mắng của chủ tịch mình nhưng không chỉ nhận lại cái im lặng từ phía Lục Hạo Nghiên.

- Lục...Lục tổng, anh không sao chứ?

- Tìm cô ta ra, phải tìm cô ta cho bằng được, Hà Yên thật sự không đơn giản, không dễ đối phó.

Trợ lý Trương cảm thấy thắc mắc, không biết vì sao chủ tịch mình lại nhất định điều tra rõ kĩ càng về cô gái này cho đến vậy, thắc mắc hơn là vì sao không tức giận, trợ lý Trương nuốt nước bọt rồi gặng hỏi:

- Lục tổng...tại sao phải nhất quyết thế ạ?

Lục Hạo Nghiên trầm ngâm, sau đó lên tiếng:

- Cô ta không đơn giản đâu, cứ điều tra theo lời tôi dặn, dạo này cậu hay hỏi lại lắm đấy.

- À tôi biết rồi, xin lỗi Lục tổng.

Nói xong trợ lý Trương rời đi tức tốc, vì Trương Dựt An biết nếu còn ở lại đó, không những là lời chửi mắng mà còn mất việc như chơi.

Sâu trong tâm của Lục Hạo Nghiên là một loại cảm giác bất an với cô gái tên Hà Yên, tệ hại hơn là hắn sợ Hà Yên sẽ làm hại đến Thẩm Nguyệt Dao, nên bất cứ giá nào, hắn cũng phải bảo vệ vợ hắn cho bằng được.

...

Bà Hạ Châu liền nhớ ra gì đó, sau đó lấy điện thoại mình bấm bấm gì đó, trông bà rất chăm chú. Thấy sự chăm chú của mẹ chồng mình, Nguyệt Dao không hề có ý định làm phiền nhưng bỗng nhiên bà nắm lấy tay của Nguyệt Dao, kéo nhẹ nhàng sang bên cạnh bà ngồi trên giường bệnh. Lục phu nhân mỉm cười tươi tắn, vuốt cho tóc mái của cô vén sang bên tai rồi nói:

- Thật ra mẹ có đặt hai vé cho bọn con du lịch, từ lúc cưới đến giờ mẹ chưa thấy hai con hưởng tuần trăng mật. Nên mẹ có đặt hai vé cho con và Hạo Nghiên.

- Thôi ạ, con không...

- Không cái gì mà không? Con xem những cặp đôi mới cưới đều hưởng đấy thôi, đằng này hai đứa cưới về hơn tháng mà chẳng hưởng gì cả. Nghe lời!

- Nhưng mà...

Với sự từ chối của Thẩm Nguyệt Dao, bà cố gắng thuyết phục con dâu của mình, còn về Hạo Nghiên thì chắc chắn hắn sẽ đi rồi, vấn đề ở đây là cô con dâu nhỏ này.

Thẩm Nguyệt Dao rất áy náy, cô không muốn một chút nào, chẳng muốn gặp Lục Hạo Nghiên bởi hắn đã nói tình cảm của mình trong lúc cô bị khoái cảm chiếm lấy. Thật mất mặt.

- Được mẹ, khi nào ạ?

Âm giọng của Lục Hạo Nghiên vang lên, hắn từ ngoài cửa bước vào, đến bên cạnh Thẩm Nguyệt Dao, nắm lấy tay cô.

Nguyệt Dao bị hành động củ hắn làm cho hú hồn, trong lúc vẫn còn ngây ngốc, bà Hạ Châu tiếp lời:

- Cuối tuần này, mẹ đặt vé rồi, hai đứa chơi tới khi nào về cũng được.

- Không phải chứ...con...

- Ừm, quyết định vậy đi.

Cô chưa kịp ngắt câu thì bị hắn nhảy vào họng cô ngồi, nhìn hắn bằng con mắt ngây ngốc, nhưng cũng phải cười để cho qua chuyện.

Hai ngày sau cô xuất viện, rồi cũng chuẩn bị đi cùng người chồng yêu dấu của mình.

- Alo?

- Thẩm Nguyệt Dao, mày làm gì thế hả? Có biết bổn tiểu thư lo lắng cho mày lắm không?

Lại là Tích Ly, cô vừa bắt máy thì bị giọng nói ấy làm cho vang thiên trận địa, đúng là hơn bốn ngày nay cô đã không gọi về cho cô bạn thân của mình, Nguyệt Dao an ủi:

- Xin lỗi mà, dạo này tao bận quá, xin lỗi mà...

- À mà anh chồng mày đáng sợ quá, anh ta có ở đó không thế?

- Không. Mà sao thế?

Tích Ly thở dài một hơi, thở đến nổi mà cô còn nghe được, cô ấy nói tiếp:

- Chẳng là lần trước tao có gọi cho mày, nhưng là chồng mày bắt máy, aiya giọng anh ta đáng sợ cực. Chưa làm gì hết mà điệu nói như muốn ăn tươi nuốt sống người ta rồi.

- Ăn tươi nuốt sống?

Vẻ mặt cô trầm lại, giọng nói cũng thay đổi hẳn, Tích Ly hiểu ý vội nói:

- Không...không nó là nghĩa khác.

- Vậy còn được.