Đột nhiên anh kéo Tiếu Nhiễm, cười nói: “Nói đi,là đi, vội vàng đóng gói hành lý đi, anh đưa em ra sân bay.”
“Không muốn đi?” Tiếu Nhiễm mở lớn miệng, khiếp sợ nhìn anh họ.
Anh còn gấp hơn cả mình.
“Nếu như muốn hợp lại, em còn ở đây làm gì? Nhanh lên, nhanh thu dọn hành lý, bay trở về bên cạnh Cố Mạc.” Trác Liệt đẩy cô đến trươc tủ quần áo, mở tủ, khí phách ra lệnh.
Tiếu Nhiễm cảm động ôm eo Trác Liệt: “Anh họ, em rất buồn khi phải xa anh.”
“Anh chỉ là anh của em, không phải người đàn ông của em, em không thể ở cạnh anh cả đời. Cố Mạc ở thành phố A, chắc là đã xuyên hai mắt.” Trác Liệt vui đùa nói: “Nếu em không đi, sợ anh ấy sẽ bay đến giết anh.”
“Nào có nghiêm trọng như thế?” Tiếu Nhiễm bị Trác Liệt đùa cười.
Cố Mạc để lại tờ giấy, sẽ không tìm hiểu hành tung của cô, anh nói sẽ chờ cô ở thành phố A, không bay qua đây tìm cô nữa.
Mà Cố MẠC, đúng là đã tuân thủ hứa hẹn, không xuất hiện nữa.
Không có tin tức của anh, cô lại đau lòng.
Nghĩ muốn quay lại thành phố A, lòng cô lại luống cuống.