Có lẽ là gần về đến nhà, lúc máy bay đáp xuống thành phố A, tâm tình cô khá bất ổn, bất an gõ trống.
Một mình, kéo hành lý không thể đơn giản hơn đi ra khỏi sân bay, trong lòng cô tiêu điều khác hẳn với sự rầm rĩ của thành thị.
Chặn một chiếc xe taxi, trở lại ngôi nhà mà cô đã từng sống ở đó hơn mười tám năm.
Đứng ngoài cửa biệt thự, nhìn cửa bị đóng chặt, Tiếu Nhiễm có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Ba cô đặt cô trên vai, vòng quanh phòng khách, chuyện xảy ra cứ như đã ở đời trước.
Cái nhà này, đã không còn là ngôi nhà tràn ngập tiếng nói cười của ba.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, cô đi vào ngôi nhà trống.
Trên vách tường trong phòng khách treo di ảnh của ba.
Cô đặt hành lý trên mặt đất, áp mặt vào trên di ảnh, chan chứa nước mắt nói: “Ba, Tiếu Nhiễm trở lại, con gái bất hiếu của ba đã trở về rồi.”
Bi thương dần nhuộm hết cả máu trong người cô.
Cô quỳ dưới đất, mặc cho nước mắt chảy ra như vỡ đê.
Ngôi nhà này đối với cô mà nói không còn là nơi tràn ngập sự ấm áp như trước kia nữa.
Cô đã không tìm lại được lòng trung thành, không tìm được ý nghĩa khi trở về nữa.
Cô ôm di ảnh của ba vào trong ngực, chảy nước mắt.
Mặt trời biến mất, ánh trăng ở phía chân trời đã cao lên cao, càng làm cho bầu trời thêm sáng.
Tiếu Nhiễm ngồi một mình trong đêm, mãi đến khi bụng đói kêu thầm thì, cô mới ý thức được đã là ngày hôm sau rồi.
Cô ôm di ảnh đứng lên, đi vào bếp tìm một hộp mì ăn liền, nấu cho mì nở ra.
Ăn mì trước, nước mắt cô lại chảy xuống.
Nhớ rõ trước đây, vì cô kiêng ăn, thay đổi hết đầu bếp này đến đầu bếp khác, mỗi ngày tỉ mỉ chuẩn bị bữa ăn cho cô.
Hiện giờ, đã không còn có người quan tâm cô, không còn ba quan tâm đến từng bữa ăn của cô nữa.
Đồ ăn vào trong miệng lạnh lẽo thế nào chỉ có mình cô biết.
Lại ăn hai miếng mì, cô cũng chẳng còn khẩu vị nữa.
Ngón tay cô xẹt qua bàn ăn, xẹt qua sofa, xẹt qua tay vịn cầu thang....
Trong nhà này tràn ngập hồi ức của ba và cô, trước khi mẹ con Dương Nguyệt Quyên chuyển đến thì tất cả đều là ngọt ngào.
Không muốn nhớ tới Dương Nguyệt Quyên và Dương Lạc, đại não của cô chủ động chuyển sang những ký ức khác.
Trở lại phòng ngủ suốt mười tám năm qua của cô, quạnh quẽ cuộn mình trên giường, cũng không đắp chăn, liền đi gặp Chu Công.
Trong mơ, ba đang cười lớn mở hai tay ra, chờ cô nhào vào lòng.
“Ba...” Cô hưng phấn mà chạy về phía ba, mặt ba liền biến thành Cố Mạc trong nháy mắt. bước chân của cô dừng lại trong phút chốc, hai mắt đẫm lệ nhìn Cố Mạc, không chịu tiến lên bước nào về phía trước.
“Nha đầu, qua đây!” Cố Mạc khàn khàn ra lệnh.
Cô không kìm lòng được bước chân trái ra, muốn bổ nhào tới, lại nhìn thấy ở bên cạnh Cố Mạc xuất hiện một người con gái mỹ lệ tao nhã. Cô lập tức thu hồi chân trái lại, từng chút một lui về phía sau.
Y Nhiên đang ở trong lòng Cố Mạc.
Giống như có một chiếc xương cá ở trong cổ họng của cô.
Cô hốt hoảng xoay người, chạy ngược lại.
“Nha đầu, trở về đi!”
Âm thanh của cố Mạc giống như bùa đòi mạnh, để cô chạy trốn ngày càng nhanh hơn.
Đột nhiên ở phía trước xuất hiện một dốc núi, cô không kịp dừng, liền trực tiếp rơi xuống...
Một trận âm thanh quen thuộc vang lên,. Tiếu Nhiễm cau mày tỉnh lại.
Điện thoại của ai?
Cô ngồi dậy, nhìn màn hình.
Giai Tuệ?
Nhìn thấy tên của Giai Tuệ, cô lập tức nghe
“Tiếu Nhiễm, hôm nay mấy giờ máy bay hạ cánh? Mình cho người đi đón cậu.” Vương Giai Tuệ nhiệt tình hỏi.
Cho người đi đón cô?
Nghe được Giai Tuệ nói, Tiếu Nhiễm lộ ra nụ cười chua xót.