Vương Giai Tuệ tựa vào trong lòng Cố Nhiên, vì chuyện tình của Cố Mạc và Tiếu Nhiễm mà thương tâm không thôi.
"Đừng buồn. Hai người bọn họ vẫn yêu nhau, chỉ là cần có thời gian để chữa lành vết thương." Cố Nhiên ôm lấy bả vai Vương Giai Tuệ, cười nói.
"Ai biết quãng thời gian đó là bao lâu?." Vương Giai Tuệ bĩu môi, phiền muộn nói.
"Việc này để cho anh cả tự mình suy nghĩ đi." Cố Nhiên cầm lấy tay Vương Giai Tuệ, đi về phía thang máy."Anh đã hẹn đám nha đầu Tiểu Tương kia rồi, cùng ăn một bữa cơm đi."
"Chị Tương Tương?” Vương Giai Tuệ sửng sốt một phen.
Ông xã của Cố Tương là thị trưởng ở thành phố B, cứ nghĩ đến cùng một đại nhân vật như vậy ăn com, cô liền khẩn trương đến đau bụng.
"Luận bối phận, em có thể gọi là nha đầu, hoạc Tương Tương, hoặc là Tiểu Tương." Cố Nhiên trêu cô cười cười, "Chị dâu."
Nghe thấy Cố Nhiên nói, mặt Vương Giai Tuệ phút chốc đỏ bừng lên, cô khẽ vặn eo Cố Nhiên.
Ngày mai, cô khẳng định là bị chụp cái mũ” chị dâu” này chụp lên đầu rồi.
Nhìn thấy Vương Giai Tuệ đã bớt khẩn trương, Cố Nhiên liền cười ra mặt.
Anh lưu luyến tại bụi hoa nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa thể tin được mình sẽ tình được tình yêu đích thực, hơn nữa còn là một cô gái thuần khiết như vậy.
Giai Tuệ giúp cho anh một lần nữa tin vào tình yêu.
Anh thề anh sẽ yêu cô cả đời.
Đến nhà hàng hẹn gặp Cố Tương, Cố Nhiên liền nhìn thấy Cố Tương cùng Tần Viễn Chu đang uống cà phê chờ bọn họ, anh liền giơ tay vẫy bọn họ.
"Hi!Em rể! Em gái nhà anh không bắt nạt em chứ?" Cố Nhiên không kềm chế được cười chào hỏi.
Tần Viễn Chu vừa định cười trả lời, liền nhìn thấy Cố Tương túm lấy tai Cố Nhiên.
"Bác sĩ Cố, anh còn chưa sửa lại lời nói, tay em chính là đang ngứa đấy!" Cố Tương hung hãn nói.
"Đau!" Cố Nhiên khoa trương kêu to, "Em rể, quản bà xã của em đi!"
Tần Viễn Chu đứng dậy, kéo Cố Tương vào trong ngực: "Ngoan!"
Tần Viễn Chu chỉ nói một chữ, Cố Tương liền buông lỗ tai Cố Nhiên ra, nhu thuận làm một người vợ hiền.
"Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Cố Nhiên than thở ngồi xuống. Cố tương lúc nào thì ngoan như vậy?Một Cố Tương như vậy thật khiến anh không quen.
"Anh còn không phải cũng vậy sao?" Cố Tương chớp mắt trêu trọc Vương Giai Tuệ.
Mặt Vương Giai Tuệ vọt một cái liền đỏ rực lên.
Tựa hồ như Cố Nhiên ở trước mặt cô cũng cưc kỳ kỳ "Nghe lời" vậy. Cô muốn anh đi hướng đông, anh tuyệt không dám đi về phía tây.
Cố Nhiên nắm lấy tay Vương Giai Tuệ, vẻ mặt thỏa mãn cười nói: "Bởi vì bà xã anh đáng yêu."
"Được rồi!" Vương Giai Tuệ đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Cố Tương nhìn thấy tình cảm của Giai Tuệ cùng anh hai tốt như vậy, liền cười mở miệng: "Được rồi! Còn ngọt ngấy như vậy nữa em cũng sẽ nổi da gà."
"Chúng ta không có..." Vương Giai Tuệ vội vàng muốn giải thích.
"Bọn anh chính là ngọt như thế đấy! Thế nào? Hâm mộ? Ghen ghét?Vậy hai người cũng trở về mà ngọt ngào như vậy đi!" Cố Nhiên ôm chầm lấy Vương Giai Tuệ, lên mặt nói với Cố Tương.
"Em cũng sẽ không trúng phép khích tướng này của anh đâu." Cố Tương cười nhíu mày.
"Em rể, " Cố Nhiên nhăn gương mặt tuấn tú lại, nhìn về phía Tần Viễn Chu, "Em gái anh chính là một điêu dân, em về nên quản giáo cho thật tốt."
Cố Tương ở dưới bàn dùng lực đạp Cố Nhiên một cước: "Anh mới đúng là điêu dân! Em là Cố Tương hiện thục, rộng lượng, xinh đẹp, tuệ chất lan hoa, lấy đâu ra điêu ngoa?"
Cố Nhiên ôm chân khóc thét: "Em rể, thấy không? Phật sơn Vô Ảnh Cước! Em về sau sẽ từ từ được hưởng thụ.”
Cố Tương bá đạo trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
Tần Viễn Chu kéo Cố Tương vào trong vòng tay mình, vẻ mặt sủng nịch nói: "Em chính là yêu một Cố Tương như vậy. Chân thật, không làm bộ, ngập tràn sức sống."
Cố Tương cười nhếch mày nhìn Cố Nhiên.
Vương Giai Tuệ bị thần thái tự tin cùng hạnh phúc của Cố Tương hấp dẫn.
Có phải cô cũng sẽ có một ngày như thế hay không, không hèn mọn, có thể cười ngạo nhìn đời?