“Không đùa mọi người.” Cố Tương lấy một chiếc hộp nhung được đóng gói tinh xảo từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Vương Giai Tuệ.
“Cho em?” Vương Giai Tuệ không yên hỏi han.
Nhìn cái hộp kia liền biết ở bên trong là đồ cực kỳ quý hiếm.
Cô nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.
“Uhm, quà đính hôn.” Cố Tương cười trả lời: “Là chị mua bằng tiền nhuận bút, không phải tiền bạc của Tần Viễn Chu, yên tâm.”
“Cưới một người vợ độc lập như thế thật có chút bất đắc dĩ.” Tần Viễn Chu nhìn Vương Giai Tuệ u oán thở dài: “Anh không thể giúp cô có cơ hội tiêu tiền. Thật ra tiền của anh có thể đủ cho cô ấy tiêu xài.”
“Biết.” Vương Giai Tuệ bị Tần Viễn Chu đùa cười. Cô không nghĩ tới một nhân vật lớn như Tần Viễn Chu lại quá bình dị gần gũi như thế. Sự khẩn trương trước đó của cô giảm đi không ít.
“Tiền của anh còn phải nuôi gia đình, tiền của em mới nên lấy ra để tiêu xài.” Cố Tương kiêu ngạo nói.
“Thị trưởng Tần chính là người chồng tốt.” Vương Giai Tuệ chân thành khen.
“Nên gọi là anh rể đó.” Cố Tương cười thúc giục: “Mau mở ra xem có thích không.”
Vương Giai Tuệ mở hộp vải nhung ra, lập tức thấy một chiếc kim cài áo đính hồng bảo thạch: “Thật đẹp!”
Hồng giống như máu tươi vậy, kinh diễm vô cùng.
“Bồ câu màu đỏ của Thái Lan?” Cố Nhiên nhìn em gái mình, thấy cô gật đầu, không kiềm chế được cười nói: “Cảm ơn.”
Tuy Vương Giai Tuệ không hiểu nhiều về châu báu, nhưng cũng nghe qua mấy chữ bồ câu màu đỏ.
Cô lập tức nói lời cảm ơn với Cố Tương.
“Không cần cảm ơn chị, chị đưa cho em quà đính hôn đắt tiền như thế, là vì để lão nhị trả lại chị quà kết hôn càng đắt tiền hơn.” Cố Tương nói cong, phúc hắc cười to.
“Hai người sắp tổ chức hôn lễ rồi chứ?” Vương Giai Tuệ quan tâm cười nói.
“Vốn là kỳ nghỉ hè này, ai biết hai người lại tranh trước.” Cố Tương bất mãn bĩu môi. Thật ra cô cũng không có bất mãn mà rất cao hứng. rốt cuộc anh hai cũng bị Vương Giai Tuệ bắt nhốt lại rồi. Hiện giờ để cho cô lo lắng chỉ còn anh cả. Cũng không biết khi nào anh cả mới có thể kéo chị dâu nhỏ trở về. Bà nội ở nhà cũng đã chờ đến sốt ruột rồi.
Vương Giai Tuệ bị đùa nở nụ cười: “Chúng em chỉ đính hôn.”
“Chúng ta liền đoạt phong đầu của em, thế nào, đấu nhau à?” Cố Nhiên hung hãn nhìn em gái.
“Kéo búa đao!” Cố Tương vươn tay, không chịu thua hếch mày lên.
Cố Nhiên lập tức phụ họa.
Vương Giai Tuệ nhìn Cố Nhiên và Cố Tương không ai coi ai ra gì, bất đắc dĩ cười cười với Tần Viễn Chu.
Mới vừa nghe được Cố Nhiên nói đấu nhau, cô còn tưởng rằng hai người chuẩn bị đánh nhau, kết quả lại là vung quyền, chơi kéo búa đao.
Trận tranh chiến này thay đổi quá nhanh, để cô có chút không thích ứng được.
“Một đôi dở hơi.” Tần VIễn Chu tao nhã cười nói.
“Đúng thế.” Vương Giai Tuệ cười cười.
Cố Tương và Cố Nhiên chỉ cần gặp nhau, lại giống như trẻ con, một chút uy phong của chủ nhiệm khoa chỉnh hình cũng không có.
“Nếu anh có em gái như Cố Tương, nhất định cũng sẽ cưng chiều cô ấy như thế.” Tần Viễn Chu hâm mộ nhìn Cố Nhiên.
“Cậu cưới nó làm vợ, hâm mộ tôi cái gì?” Cố Nhiên cuwoif nói.
Tần Viễn Chu gật đầu: “Đúng thế, vợ có thể cưng chiều cả đời.”
Cố Nhiên huých một quyền với Tần Viễn Chu: “Đối với lão muội của tôi tốt một chút, nếu không thì tôi đấu nhau với cậu.”
“Lại chơi bằng tay à.” Vương Giai Tuệ cười khẽ hỏi một câu.
“Là đàn ông với đàn ông đấu nhau.” Cố Nhiên nghiêm túc nói.
“Yên tâm, em sẽ không cho anh cơ hội.” Tần Viễn Chu kéo Cố Tương qua, vẻ mặt chắc chắn trả lời. Anh hao phí nhiều tâm tư như vậy, mới để cha mẹ đón nhận Cố Tương, làm sao có thể đối xử tệ với cô. Anh thật sự yêu cô đến tận trong xương cốt.