Đến thành phố B, xe của công ty GX đã đậu ở sân bay, tiếp đón rồi đưa bọn họ đến khách sạn.
“Vậy mà anh đã an bài từ sớm.” Tiếu Nhiễm dùng lực huých vào ngực Cố Mạc, chất vấn.
“Lúc này, khách sạn ở thành phố B rất đông. Anh không thể để cho hai em ngủ đường cái.” Cố Mạc nhàn nhạt cười nói.
“Vẫn là anh cả nghĩ chu đáo.” Vương Giai Tuệ cười khen: “Đôi ra tìm khách sạn ở cửa trường học, tới trễ như thế, có khi khách sạn đã đông đủ rồi.”
“Những năm qua đều như thế.” Cố Mạc cười gật đầu, lấy thân phận một người từng trải nói: “Không có chuẩn bị trước thì sẽ không tìm được nơi ở.”
Xe đỗ ở cửa khách sạn, Cố Mạc chủ động xuống xe, cùng đem hành lý ra với lái xa.
“Cố tổng, để tôi tự đẩy.” Lái xe cung kính nói.
“Hành lý quá nhiều, một mình cậu không đẩy nổi.” Cố Mạc cười
“Ai bảo em mang nhiều như thế.” Tiếu Nhiễm hờn dỗi.
“Em sẽ không giặt quần áo, mang ít sợ em không có gì mặc.” Cố Mạc cười trả lời.
“Anh thiếu xem thường em đi, em sẽ giặt cho anh xem.” Tiếu Nhiễm thật sự ngẩng mặt lên.
“Được, anh tin.” Cố Mạc chu môi mỏng: “Nhưng vấn đề là bây giờ em vẫn chưa.”
Vương Giai Tuệ hì hì cười một tiếng: “Tiếu Nhiễm, anh cả đúng đấy. Tại câu không học giặt quần áo trước, nên mang đủ quần áo cho cậu. Anh cả, anh yên tâm đi, em sẽ dạy Tiếu Nhiễm giặt quần áo.”
“Hai người bắt nạt em.” Tiếu Nhiễm làm nũng nói.
“Anh đi đặt phòng.” Cố Mạc nói xong, liền mang theo hành lý đến quầy lễ tân.
Sau khi lấy phòng xong, Cố Mạc dẫn hai người đi ăn cơm.
Lúc này, Cố Nhiên gọi đến.
“Vợ bé nhỏ, hiện giờ đang ở đâu.” Cố Nhiên lo lắng hỏi.
“Thành phố B.” Vương Giai Tuệ cười trả lời: “Bác sĩ Mông Cổ, anh bị chứng mau quên à.”
“Anh hỏi em ở đâu.” Cố Nhiên vội vàng hỏi.
“Ở đâu.” Vương Giai Tuệ sửng sốt một chút.
“Anh vừa mới xuống máy bay, nói cho anh biết địa chỉ.” Cố Nhiên thật sự trả lời.
Vương Giai Tuệ lập tức sửng sốt, cô run rẩy hỏi: “Anh... vừa xuống máy bay... ”
“Anh bảo lão Giang rời phẫu thuật cho anh rồi.” Cố Nhiên cười nói: “Vợ bé nhỏ, vui không?”
“Uhm.” Vương Giai Tuệ cảm động gật đầu: “Chúng ta đang ở khách sạn XX.”
“Chờ anh.” Cố Nhiên nói xong, cúp điện thoại.
Vương Giai Tuệ nắm di động, hãm trong cảm động nghẹn ngoài.
“Anh Cố Nhiên thật tốt.” Tiếu Nhiễm giơ ngón cái lên khen: “Đuổi theo vợ như vậy.”
“Anh ấy không phải một bác sĩ tốt, vậy mà để nhiều người bệnh đợi rồi.” Vương Giai Tuệ vừa cười vừa rơi nước mắt, quở trách.
Cố Mạc ôm thắt lưng Tiếu Nhiễm ngồi vào bàn ăn, nói với vương Giai Tuệ: “Chúng ta chờ Cố Nhiên một lúc.”
“Uhm.” Vương Giai Tuệ ngồi xuống, cười gật đầu.
“Trước tiên ăn điểm tâm và uống cafe đã.” Cố Mạc đẩy thực đơn đến trước mặt Giai Tuệ, nhàn nhạt cười nói: “Thích gì thì cứ chọn.”