Cố Nhiên làm cho Vương Giai Tuệ đặc biệt cảm động.
Cô nghẹn ngào ở trong lồng ngực anh.
“Anh chạy đến đây để làm cho em bất ngờ, sao lại làm em khóc rồi?” Cố Nhiên nơm nớp lo lắng vỗ lưng Giai Tuệ.
“Ai cho anh bay đến đây?” Vương Giai Tuệ khóc hỏi.
“Em vừa lên máy bay, trong lòng anh bắt đầu rất khó chịu. Cứ nghĩ em phải đi báo danh một mình, anh liền hận không thể mọc thêm đôi cánh.” Cố Nhiên ôm Vương Giai Tuệ trả lời.
“Cho nên anh liền bỏ bệnh nhân của anh để bay đến đây?” Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, mắt đỏ hồng nhìn Cố Nhiên.
“Em tức giận sao? Để mai anh bay về.” Cố Nhiên thận trọng nhìn Vương Giai Tuệ.
“Không được!” Vương Giai Tuệ dùng sức ôm thắt lưng Cố Nhiên, bá đạo nói.
Tiếu Nhiễm cười nói: ”Anh Cố Nhiên, Giai Tuệ đang làm nũng với anh đó. Trước kia anh trêu hoa ghẹo nguyệt giờ có vậy mà cũng không nhìn ra hay sao?”
“Chị dâu nỏ. Có thể đừng chạm vào nỗi đau của em không?” Cố Nhiên cười xấu hổ.
“Nhìn anh thương Giai Tuệ như vậy, “Tiếu Nhiễm cười xấu xa nói, “Có thể!”
Cố Mạc nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Cố Nhiên, cưng chiều xoa đầu Tiếu Nhiễm: ”Đừng trêu Cố Nhiên nữa”
Tiếu Nhiễm xắn một miếng bánh ngọt, đưa lên miệng Cố Mạc, khẽ cười nói: ”Được.”
Trong lòng Cố Mạc xẹt qua tia ấm áp.
Vị ngọt của bánh tan vào lòng anh.
Ăn cơm chiều xong, hai người đều mang bạn gái của mình về phòng.
Cố Nhiên đá cửa phòng hạng sang, ép Giai Tuệ vào ván cửa hôn cô cuồng nhiệt.