"Nhìn hai người hạnh phúc như vậy thật khiến người khác đố kỵ!" Vương Giai Tuệ ngồi ở ghế sau, cười nói.
"Bạn và anh Cố Nhiên không phải cũng như vậy sao?" Tiếu Nhiễm cười khẽ, le lưỡi.
Nhắc tới Cố Nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Giai Tuệ có chút ửng đỏ.
Vì đến thăm cô, Cố Nhiên đã cố gắng dồn lịch mổ để bay đến thăm cô, anh thật sự quá liều mạng. Hôm chủ nhật, trước khi anh quay trở lại thành phố B, hai người bọn họ mãi quấn quít trên giường.
‘Gắn bó như keo như sơn’ là có thể hình dung về hai người bọn họ như vậy chăng?
Trước khi anh lên máy bay, cô khổ sở, ôm anh khóc hồi lâu.
Lịch phẫu thuật của anh đã kín đến tháng sau. Lần tới gặp mặt không biết đến khi nào đây.
Đột nhiên, cô có chút hối hận khi chọn học ở trường xa như vậy.
Hai người yêu xa thật sự rất khó chịu.
Cô không chịu nổi sự chia lìa.
"Anh đã đặt mua một chiếc máy bay tư nhân rồi!" Cố Mạc nhìn Giai Tuệ, hơi mỉm cười, "Chỉ cần hai đứa gọi điện thoại, có thể về thành phố A bất cứ lúc nào!"
"Thật sao?" Tiếu Nhiễm kích động nhìn Cố Mạc, "Vậy có phải anh Cố Nhiên cũng có thể đến thăm Giai Tuệ bất cứ lúc nào không?"
"Về lý thuyết thì có thể. Nhưng còn phải xem nó có thể hay không nữa!" Cố Mạc bất đắc dĩ nhún vai, "Em cũng biết nó là bác sĩ, một năm 365 ngày đều bán mạng vì bệnh nhân!"
"Cảm thấy bác sĩ thật đáng thương. Em có nên chuyển đến đại học B với Giai Tuệ học dược không nhỉ?" Tiếu Nhiễm cười khẽ liếc Cố Mạc.
"Không được! Em đã định sẵn là học trò của anh rồi!" Cố Mạc dùng sức vỗ đầu Tiếu Nhiễm.
"Anh cả, anh đang là giáo sư ở đại học Q sao?" Giai Tuệ tò mò hỏi.
Cố Mạc gật đầu một cái, "Viện trưởng là thầy dậy của anh. Không thể từ chối được!"
"Cái gì mà không thể từ chối được chứ? Anh muốn xây dựng tình yêu thầy trò với em thì có!" Tiếu Nhiễm dùng sức siết cổ Cố Mạc, bất mãn kháng nghị.
"Phần tử bạo lực!" Cố Mạc cố tình tỏ vẻ khó thở, "Tình yêu thầy trò có gì không tốt chứ? Nghĩ mà xem tất cả các bạn học đều phải gọi em là ‘cô’ còn gì?"
"Em mới không thèm được gọi là cô đâu!" Tiếu Nhiễm buông Cố Mạc ra, kiêu ngạo nói, "Mặc tiên sinh đúng là Mặc tiên sinh là bởi vì quá đen! Bụng dạ đen tối, tim đen, phổi cũng đen luôn!"
Giai Tuệ cố nén cười, quan sát thái độ của Cố Mạc.
Nghe Tiếu Nhiễm nói anh như vậy, anh có thể tức giận không?
Cố Mạc vươn bàn tay to, vò tóc Tiếu Nhiễm: "Đừng quên em là bà xã của tiên sinh đen toàn thân này đó! Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng đó!"
"Anh bảo ai đen chứ?" Tiếu Nhiễm gào khóc nhào vào lòng Cố Mạc.
Cố Mạc vội vàng giơ hai tay đầu hàng: "Anh tự nói anh! Anh đen, anh đen!"
Rốt cuộc, Giai Tuệ không nhịn được mà cười to: "Anh cả, em thấy anh ở trước mặt Tiếu Nhiễm thì không còn một chút khí phách đàn ông nào thế?"
"Không thể! Ở trước mặt cô ấy, anh chỉ là gấu thôi!" Cố Mạc cười ôm Tiếu Nhiễm.
"Em chịu không nổi rồi!" Giai Tuệ ôm bụng cười than.
"Giai Tuệ, bạn đừng nghe anh ấy nói linh tinh. Anh ấy không phải là gấu, mà là con báo xấu xa. Còn mình chính là miếng mồi của nah ấy!" Tiếu Nhiễm đáng yêu oán giận.
"Có không ít thì nhiều phụ nữ muốn làm miếng mồi của anh ấy đó! Tiếu Nhiễm, bạn nên biết hài lòng đi!" Giai Tuệ cười khẽ, nháy mắt.
"Ai bảo người nào đó cao thượng chứ?" Tiếu Nhiễm hiên ngang nói.
"Bạn chắc chắn là không lột da người kia chứ?" Giai Tuệ cười hỏi.
Anh cả chiều Tiểu Nhiễm đến tận trời, ai dám làm người thứ ba phá hoại bọn họ chứ?
Tiếu Nhiễm mà lột da Tiểu Tam thì anh cả sẽ giúp cô ấy chứ sẽ không đau lòng cho Tiểu Tam đâu nhỉ?
"Không đâu! Lột da tốn nhiều sức lắm! Mình sẽ nấu luôn!" Tiếu Nhiễm khí phách trả lời.