Cố Tương mở cửa, nhìn thấy Cố Mạc liền nhào vào trong ngực anh: “Anh cả!”
Cố Mạc thật cẩn thận ôm cô: “Béo, cũng trắng, xem ra nước ở thành phố B có lời.”
“Còn không phải bởi vì Viễn Chu cấm cung em sao?” Cố Tương oán giận làm nũng trong lòng Cố Mạc: “Anh cả, anh phải làm chủ cho em.”
“Cậu ta dám cấm cung em, lá gan lớn thật.” Cố Mạc ra vẻ tức giận nở nụ cười.
Tần Viễn Chu đứng phía sau Cố Tương, bất đăc dĩ nhún vai: “Em cũng không dám chọc công chúa tức giận.”
Cố Mạc ôm Cố Tương đi vào biệt thự, lúc đi qua bên cạnh Tần Viễn Chu, dùng sức vỗ vai anh: “Nó là phụ nữ có thai, em tha thứ cho nó nhiều một chút.”
Tần Viễn Chu nho nhã nở nụ cười: “Em cưng chiều cô ấy còn không kịp, cũng chủ mong cô ấy đừng làm em sợ.”
“Xem ra số lần bị dọa không thấp.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói.
“Phải.” Tần Viễn Chu không che dấu trả lời: “Từ thành phố B trở về không bao lâu cô ấy lại sang thành phố H dự hội nghị tuyên bố sách mới, xuống máy bay bị người ta đụng phải, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. còn tuần trước, cô ấy chạy ra vườn bách thú, còn tuần trước nữa thì phi đến Côn Minh nhìn hoa… sợ tới mức anh cũng không dám để cô ấy ra cửa một mình nữa.”
Nghe được Tần Viễn Chu kể hành vi phạm tội của mình, Cố Tương nghịch ngợm le lưỡi: “Không phải em không muốn dưỡng thai như thế sao?”
“Không dưỡng thai như thế?” Tiếu Nhiễm và Giai Tuệ đều nở nụ cười.
“Là muốn anh sợ chết khiếp.” Tần Viễn Chu lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Cố Tương đúng là hơi nghịch ngợm một chút.” Cố Mạc cười nói.
“Không chỉ một chút.” Tần Viễn Chu sợ hãi gật đầu: “Em chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có thai mà như thế.”
Giai Tuệ và Tiếu Nhiễm nở nụ cười.
Xem ra Cố Tương và Tần Viễn Chu thực sự ân ái.
Đó là một loại giọng điệu cưng chiều vợ đến bất đắc dĩ.
Cũng chỉ có người phụ nữ đặc biệt nhu chị Cố Tương mới có thể khiến cho người đàn ông như Tần Viễn Chu bị vây đến không biết làm sao.
“Tần Viễn Chu, anh muốn ly hôn sao?” Cố Tương lập tức chống nạnh trừng mắt nhìn anh.
“Không dám, vợ à!” Tần Viễn Chu chạy nhanh đến đỡ lấy Cố Tương, kinh sợ hỏi: “Anh còn nói lỡ lời?”
“Trước khi kết hôn anh nói em là Chu Du của anh, là không giống như thế. Anh nói anh thích sự độc lập và tùy hứng của em, sau khi kết hôn, đó lại trở thành khuyết điểm của em.” Cố Tương oan ức suy nghĩ lên án.
“Không có, đó đều là ưu điểm của em.” Em muốn đi Côn Minh xem hoa, anh đi cùng em, em muốn đến vườn bách thú, kêu anh đi cùng.” Tần Viễn Chu chạy nhanh đi ôm Cố Tương.
Cố Tương xì nở nụ cười. Cô làm nũng rúc vào trong lòng anh hỏi: “Em muốn đi phơi nắng ở Maldives.”
“Em chờ anh sắp xeeos.” Tần Viễn Chu lau trán.
“Biết anh xuất ngoại pahir xin cấp trên, không đi, chúng ta đi Tam Á đi? Sao nào?” Cố Tương cười nói.
“Vợ của anh thực sự còn nhỏ.” Tần Viễn Chu hôn lên trán cô, vui mừng nở nụ cười.
“Ngồi máy bay tư của anh mà đi, an toàn hơn.” Cố Mạc cười nói.
“Anh cả, anh mua máy bay tư nhân lúc nào thế?” Cố Tương kinh ngạc hỏi.
“Hơn một tháng trước, hai ngày nữa là dùng được.” Cố mạc ôm Tiếu Nhiễm, cười trả lời. [Đọc truyện nhanh hơn tại gacsach.com]
“Hóa ra là mua để đến thăm Tiếu Nhiễm, không phải vì em.” Cố Tương làm nũng kháng nghị.
“Đều như nhau mà, vợ và em gái đều quan trọng.” Cố Mạc vô tội nói.