Khi Ôn tư Hề trở về biệt thự, dường như cô đã quên chính mình buổi sáng nay đã dõng dạc nói muốn ly hôn.
Mà khi người hầu ở biệt thự nhìn thấy cô, họ nhìn nhau.
Trong lòng quản gia vẫn nhớ rõ vị tiểu phu nhân này, bộ dạng phát hỏa buổi sáng, thật sự là một nhân vật không dễ chọc.
Sau khi Ôn Tử Hề theo Cố Thời Sâm trở về, hai người không có nói cái gì.
Mà Ôn Tử Hề vẫn luôn thực sự ngoan ngoãn, không có ở khắp nơi trêu chọc, suốt quãng đường chỉ lặng lẽ lướt điện thoại.
Không ai biết rằng khi nằm trong bồn tắm, trong đầu cô đã lên sẵn hàng loạt kế hoạch “đánh cắp trái tim”. Chờ sau khi thành công cắp trái tim, lại hung hăng chà đạp một phen.
Ôn Tử Hề cong mi cười, cô đối với Cố Thời Sâm, nhất định phải thắng cho bằng được.
Ánh trăng treo trên đầu cành cây, thời điểm Ôn Tử Hề bước từ phòng tắm ra, trong phòng ngủ không có một bóng người.
Làn môi đỏ mọng hơi nhếch lên, đáy mắt cô mang theo ý cười.
Cô vào ngồi trước bàn gương trang điểm, bắt đầu lộ trình chăm sóc da đêm nay, tầm mắt đột nhiên lại bị một hộp quà màu đen bên cạnh thu hút.
Gương trang điểm thực sự tinh xảo được làm từ gỗ đàn hương màu sắc cổ xưa, đồ dùng của cô rất nhiều, bày tràn đầy trên bàn.
Mà hộp quà này, rõ ràng không phải của cô.
Nhưng mà không biết có phải có người tặng cô hay không.
Nghĩ đến đây, Ôn Tử Hề có thể đại khái đoán được một chút.
Cô không có mở ra, đương nhiên cũng không biết bên trong là gì.
Nhưng cô rất tò mò, không biết “lão cũ kỹ” Cố Thời Sâm này sẽ tặng cho cô món quà gì.
Tóm lại là không dính dáng tới lãng mạn.
Cô không ngừng thoa kem dưỡng trên tay, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ trong gương trang điểm lại nở một nụ cười có phần bất cần.
Ôn Tử Hề thoa kem dưỡng rất lâu, toàn thân không có một chỗ nào là không thoa, bất quá nhìn đến đầu gối có vết tím xanh tím vàng, cô nhíu mày.
Cô không biết rốt cuộc tới khi nào mới có thể biến mất? Thực sự ảnh hưởng tới việc cô mặc váy ngắn.
Hôm nay để mặc những bộ đồ yêu thích, cô đã dùng hết nửa bình kem nền rồi đó.
Tổng thể vẫn luôn như vậy, dù có ở trên giường, cô cũng phải tìm thế chủ động, Ôn Tử Hề nghĩ như vậy.
Chẳng qua, đêm nay không phải là cơ hội.
...
Khi Ôn Tử Hề ở trong chăn xem di động, trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Cô nghĩ rằng, thừa dịp thời điểm Cố Thời Sâm chưa chuẩn bị, trực tiếp mang người ép lên trên giường.
Nghĩ đến đây, khóe môi cô nở nụ cười, khóe mắt mang theo vài phần hương vị mê hoặc.
Tuy nhiên, một lát sau, cô cảm thấy mí mắt của mình như có ngàn cân.
Cô liền ngủ một lát, chờ Cố Thời Sâm trở về làm chuyện tốt, Ôn Tử Hề nghĩ như vậy.
Lại không ngờ rằng cô cứ như vậy mà ngủ quên.
Mà khi Cố Thời Sâm từ thư phòng trở về, trong phòng ngủ chỉ có một mảng đèn sáng lên màu vàng trầm ấm ở đầu giường.
Nhìn trên giường lớn trong chăn, chỗ có một khối nhỏ nhỏ nhô lên, anh mím môi, bàn tay khẽ nắm chặt then cửa.
Qua hồi lâu, anh mới vào phòng.
Sau khi tắm rửa xong, đã là rất khuya, động tác Cố Thời Sâm thực sự rất nhẹ nhàng, mà trên giường cô đang ngủ rất say, căn bản không có cảm giác anh đã đến.
Ôn Tử Hề ngủ thật sự say, cởi bỏ lớp trang điểm chói mắt, Cố Thời sâm nhìn thấy trong mắt cô có màu xanh nhạt.
Anh biết là tính tình cô không xuống nhẹ nhàng, nếu không phải vì quá mệt, phỏng chừng đêm nay vẫn là muốn cùng anh làm loạn.
Liếc qua khuôn mặt trắng nõn của cô, đôi môi đỏ mọng di chuyển và xương quai xanh tinh xảo trắng nõn.
Cố Thời Sâm yết hầu khẽ di chuyển.
Cởi bỏ cặp mắt kính ra, đôi mắt đen sâu thẳm không có chút cản trở nào che giấu, mang theo hơi thở nóng rực chăm chú nhìn người ngủ say.
Cố Thời Sâm trong đầu hiện ra, cô động tình khi nhìn thấy bộ dạng của anh.
Cặp mắt tràn đầy ngọn lửa mị hoặc người đều là anh, động tĩnh cũng là vì anh, khi mất khống chế cũng là vì anh.
Anh hiếm khi cười, nhưng ánh đèn ấm áp cũng không thể xua đi ánh mắt sâu thẳm của anh.
Đầu ngón tay tinh xảo trắng trẻo di chuyển tới bả vai cô chỗ đai đeo màu đen, nhìn nó chảy xuống đến lộ khuỷu tay trắng nõn.
Làn da non mềm giống như mỹ ngọc, còn lưu lại dấu vết mà đêm qua anh đã mất kiểm soát.
Cố Thời Sâm nắm lấy bàn tay nhỏ của Ôn Tử Hề đang ngủ say, mười ngón tay đan vào nhau, xoay người đè cô lên đệm chăn mềm mại.
Cửa sổ ban công sát đất mở một nửa, gió lùa vào, thổi tắt đèn ngủ đầu giường trong phòng, khiến những bóng hình quấn lấy nhau, mông lung mờ ảo.
Ôn Tử Hề ngủ một giấc tới 10 giờ sáng, đầu óc mơ màng.
Cô đã ngủ một giấc dài và cảm thấy rất thoải mái, đây hẳn là đêm thoải mái nhất mà cô ngủ ở Thịnh Đình Loan.
Chỉ là khi tỉnh lại, cánh tay có chút ê ẩm, cô nhíu nhíu mày, cũng không quá để ý.
Tối hôm qua tựa mộng tựa tỉnh, Ôn Tử Hề cảm thấy trên người có ngàn cân, không thể thoát khỏi, cô hoài nghi chính mình liệu có phải bị “bóng đè” hay không.
Cô chui vào trong chăn lăn một vòng, trên giường lớn đã không còn nhiệt độ như ban đầu, cô phỏng đoán Cố Thời Sâm hẳn là đã tới công ty.
Cô “tấm tắc” hai tiếng, tối hôm qua không có làm được điều gì, điều này làm cô thực sự thất vọng!
Vì không có ai ở đó nên chắc chắn cô sẽ không thể thực hiện được kế hoạch của mình, nhưng công việc của cô vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết.
Nghĩ đến đây, Ôn Tử Hề từ trên giường ngồi dậy, vén mái tóc dài màu nâu lên, ánh sáng sớm mùa thu rơi trên cánh tay trần của cô, cô hắt xì một cái.
Bây giờ hoàn toàn tỉnh táo.
Vừa nhấc chăn bông lên, cô phát hiện trên mắt cá chân có một sợi dây lụa màu đỏ.
Ôn Tử Tây nhướng mày, cười ngọt ngào nhìn hộp quà trước gương trang điểm.
Quả nhiên, bên trong đã không còn.
Cô biết ngay cái người đàn ông cổ hủ như Cố Thời Sâm không thể lãng mạn nổi mà.
Tuy nhiên, trên chiếc vòng chân này được trang trí bằng những viên bạc nhỏ, được chạm khắc rất tinh xảo và đẹp mắt.
Đối với một người đàn ông có giá trị như vậy, đồ vật anh ta cho giá cũng sẽ không quá rẻ.
Chính là mùi vị này......
Ôn Tử Hề lắc lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.
Tổng bộ công ty Khải Thời.
Cố Thời Sâm vừa rời khỏi, trong phòng hội nghị đã náo loạn, một đám người mỗi người một câu, đều là xoay quanh Cố Thời Sâm.
Hàn Lương từ sau lưng rời đi, may mắn nghe được một câu, thiếu chút nữa là bị kinh ngạc đến ngã chết.
Thế nhưng có người nói, nhìn gần sắc mặt ông chủ nhà mình không đúng lắm, là bởi vì anh ta muốn đi làm hòa thượng nên bị chủ tịch xé rách mặt.
Hàn Lương đỡ trán, có chút không nói nên lời.
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của ông chủ cũng không dịu đi chút nào, chắc là sự việc đêm qua chỉ sợ không có tiến triển gì.
Hắn suy nghĩ một chút rồi đi theo vào văn phòng.
Lúc Cố Thời Sâm đã bắt đầu công việc, Hàn Lương báo cáo công việc sắp tới.
Lúc rời đi, anh ngập ngừng hỏi: “Ông chủ, ngài có muốn đặt một bó hoa hồng tặng phu nhân không?”
Người đàn ông ngồi ở trên ghế thưởng cho hắn một ánh mắt, Hàn Lương cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Anh cũng không cho rằng, ông chủ nhà mình bỏ phu nhân mà đi quen một nữ nhân bên ngoài khác.
Cố Thời Sâm: “Không, cô ấy bị dị ứng với phấn hoa.”
Hàn Lương giật mình, mỉm cười rời khỏi văn phòng.
Lúc đóng cửa lại, điều anh nghĩ trong đầu là cuối cùng anh cũng hiểu tại sao ông chủ không cho cắm hoa ở công ty và biệt thự, lại chọn một số cây xanh và cây xương rồng.
Ôn Tử Hề nhận được thông báo của Thụy Ảnh rằng cô có thể đến công ty vào tuần sau khi không có lớp.
Bởi vì hiện tại Thụy Ảnh đang thiếu người, mà Ôn Tử Hề cũng có chương trình học, may là thời gian nhàn rỗi cô đều có thể đến.
Ôn Tử Hề không có phản đối, dù sao vào thời điểm này, đưa tiền thì đều dễ nói chuyện.
Cô về chung cư cũ mang theo một chiếc camera đóng gói kỹ càng, cầm cái rương nhỏ, có điều cô hơi bối rối không biết nên quay lại trường học hay biệt thự trước.
Cuối cùng, cô vẫn là mang đồ đạc về trường học trước.
Buổi chiều cô có tiết học, phải về lớp, cô không thể bỏ buổi học đầu tiên được.
Nhân tiện còn nhắn tin cho Cố Kiều Kiều, rủ cô bạn tới tiệm trà sữa cạnh trường học uống trà sữa.
Cố tiểu thư vẫn còn tức giận về chuyện xảy ra tối hôm qua nên làm giá một lúc, nhưng không lâu sau đã bị sức hút của trà sữa thuyết phục.
Buổi chiều hai giờ rưỡi, hai người ở quán trà sữa trò chuyện, mà trong tay Cố Kiều Kiều là một cốc trà sữa siêu to, vừa nhìn chằm chằm Ôn Tử Hề bên cạnh là một chiếc rương nhỏ.
“Không phải hôm qua cậu mới đi phỏng vấn sao? Hôm nay đã đi làm?”
Ôn Tử Hề hút lên một ngụm trà sữa, có chút lười biếng, “Không có, không phải hôm nay là buổi học đầu tiên sao, tớ mang tới đây tạm.”
Cố Kiều Kiều chế nhạo, âm dương quái khí, “Hình như chú tớ nghe lời cậu lắm mà? Sao lại không bố trí tài xế đặc biệt cho cậu!”
Ôn Tử Hề chớp chớp mắt, đôi môi đỏ tươi, cười nói, “Chủ ý không tồi, tớ có thể suy xét.”
Cố Kiều Kiều cạn lời.
Tình cảm chị em chỉ cần một ngụm trà sữa là lại trò chuyện rôm rả ngay.
Cố Kiều Kiều đưa điện thoại của mình qua, “Này, cậu thấy bộ quần áo tớ mới thiết kế gần đây thế nào?”
Ôn Tử Hề nghiêm túc xem, lật vài trang, thiết kế đồ thể thao rất khỏe mạnh, thiết kế sang trọng, cũng không tồi, nhưng màu sắc và kiểu dáng quá bảo thủ.
Cô gật đầu, lại lắc lắc đầu, “Tớ cảm thấy thiết kế không tồi”, cô dừng một chút, cắn cắn đầu ông hút, “Nhưng đó không phải là phong cách yêu thích của tớ.”
Cô Kiều Kiều đương nhiên biết tâm tư của cô, cô hừ hừ một tiếng, một nụ cười thật tươi “Đương nhiên tớ biết những mẫu thiết kế này không thể lọt vào mắt xanh của cậu”, cô cúi đầu lại gần, “Tớ đã thiết kế riêng một vài mẫu cho cậu, chắc chắn cậu sẽ thích nó!”
Mà sự thật chứng minh, phong cách thiết kế đặc biệt cho Ôn Tử Hề thực sự rất hợp sở thích của cô.
Cái này làm cho cô nhớ tới khi học đại học, Cố Kiều Kiều chụp cho cô một số bộ ở “ký túc xá rộng lớn”.
Cố Kiều Kiều và Ôn Tử Hề cũng là mới quen biết nhau từ đại học, hai người thật sự hợp nhau, cùng học một chuyên ngành nhưng lại nghĩ về phong cách của đối phương, cho nên thường tụ tập nói chuyện với nhau.
Thiết kế của Cố Kiều Kiều rất phù hợp với tiêu chí quan niệm phong cách của giới xã hội thượng lưu, mà trong khi quan niệm thiết kế của Ôn Tử Hề thường thích đột phá, phá bỏ những ràng buộc xưa cũ, táo bạo và điên cuồng.
Mặc dù cô thiết kế rất nhiều quần áo, nhưng hầu hết đều được đặt làm riêng cho Ôn Tử Hề, phong cách táo bạo đến nỗi Cố Kiều Kiều còn không dám nói là mình tự thiết kế.
Cô sợ bị các trưởng bối nghiêm túc trong nhà lải nhải đến chết!
Vì vậy, quần áo thường được thiết kế theo hai phong cách, một kiểu dành cho người khác mặc, một kiểu là để Ôn Tử Hề mặc.
Mà Ôn Tử Hề đã chia sẻ kiến thức chuyên môn về nhiếp ảnh của mình với Cố Kiều Kiều, điều này khiến Cố Kiều Kiều rất thích chụp ảnh cô.
Nội dung chụp ảnh chủ yếu là quần áo mà Cố Kiều Kiều thiết kế riêng cho cô, hai người họ đã lưu lại rất nhiều ảnh.
Tuy nhiên, bức ảnh ưng ý nhất của cả hai đã bị Cố Kiều Kiều vô tình làm mất, lúc đó bọn họ còn tiếc nuối hồi lâu.
Thời gian lâu rồi, tưởng chừng cũng đã quên.
Ôn Tử Hề chỉ mong ảnh của mình đừng bị người có tâm địa xấu nhặt được thôi.