Xa hoa, vui sướng, tiếng người ồn ào, quán bar hỗn tạp, thực rất nhiều người.
Không ngờ hiện tại thời gian còn rất sớm, tuy rằng chỉ là một điểm ăn chơi, nhưng cũng lại rất hỗn độn.
Sân khấu trung tâm hội tụ cả trai cả gái ăn mặc khác nhau, cánh tay lắc lư cùng đầu óc đong đưa, giống một đám trong núi yêu tinh.
Dù sao Cố Kiều Kiều cảm thấy là như vậy.
Cô lén lút nhìn Ôn Tử Hề bên cạnh, huyết áp có phần cao, chính là lại không dám nói lời nào.
Rõ ràng hôm nay khi gặp mặt còn như là đóa hoa tiểu bạch, nhưng hiện tại lại biến thành nữ vương thống trị vũ trường.
Một chiếc áo bó sát người cùng chiếc váy ngắn, phối hợp với giày da, mặt trên mang theo đinh tán linh tinh sáng chói, ánh đèn chiếu xuống có chút lóa mắt.
So với ban ngày trang điểm nhẹ, quán bar tối tăm, ngũ quan Ôn Tử Hề càng rực rỡ tinh xảo hơn chút.
Ánh mắt sắc sảo cùng đôi môi, hơn nữa còn cố ý vẽ mắt to lên thêm chút kim tuyến, cô ngửa đầu uống rượu, mang theo nửa phần tùy ý.
Ánh mắt mê say như là bị móc ra câu dẫn người tìm tòi nghiên cứu.
Cố Kiều Kiều nhịn không được mà nuốt nước miếng nói, “Này, Ôn Tử Hề cậu thật sự là muốn ly hôn với chú tớ sao?”
Cố Kiều Kiều: [Chú, cho cháu tiền tiêu vặt......JDG.đáng thương]
Chú nhỏ: [Hai người đang ở đâu?]
Chú nhỏ: [Thẻ, chỉ cần quẹt.]
Cố Kiều Kiều lén gửi tin nhắn xong quay trở lại, sau đó ngồi thẳng, “Cậu thực sự muốn ly hôn? Không phải chú tớ rất được sao?”
Ôn Tử Hề ngửa đầu lại uống một chén rượu, ánh mắt có chút mê say.
Ném cho Cố Kiều Kiều ánh mắt “tiếp tục thổi đi”.
Cố Kiều Kiều hắng giọng nói, “Cậu nhìn xem, hiện tại cậu chỉ có con số không. Thân ái, đây chẳng phải tiện nghi cho chú nhỏ của tớ sao! Hơn nữa, nếu chú ấy lừa cậu, vậy cậu hẳn nên trả thù mới đúng!”
Ôn Tử Hề có chút mệt, chống hai tay lên mặt bàn.
Đề nghị của Cố Kiều Kiều không tồi.
Ôn Tử Hề lười nhác hỏi: “Trả thù như thế nào?”
**
Hàn Lương đỗ xe ở cửa quán bar, cách khá xa nhưng âm thanh ầm ĩ bên trong vẫn truyền đến.
Hắn nhìn biểu cảm của Thời Sâm qua kính chiếu hậu, không dám hé răng.
Bất quá Cố Thời Sâm lại tự mở cửa xe ra, xuống xe.
Hàn Lương nhìn người đi xa, hắn lập tức gục ở ghế lái, hết sức lo lắng, hiện tại cuối cũng có thể thở phào.
Hắn muốn nói vị phu nhân này cũng chịu chơi, mỗi ngày có thể chạy đến quán bar.
Phải biết rằng ông chủ bọn họ luôn trầm tĩnh, không thích những nơi ầm ĩ như vậy, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, thế nhưng lại có thể thích kiểu như vậy.
...
Thời điểm Cố Thời Sâm đi vào, vẫn là Cố Kiều Phi phát hiện ra anh trước.
Cố Kiều Phi lập tức kiểm tra toàn thân trên dưới chính mình ăn mặc có đủ phù hợp hay không, sau khi xác nhận xong mới thở phào.
Nhưng ngay lập tức lại trở nên căng thẳng.
Cậu là khách quen của quán bar này, ông chủ đều nhận ra cậu, nhưng mà cậu sợ người trong nhà phát hiện.
Như thế nào hôm nay đột nhiên bị chú mình tóm được.
Cậu nhân cơ hội định chuồn đi thì thấy Cố Kiều Kiều đang ngồi ở quầy bar.
Cậu biết Cố Kiều Kiều cũng ở chỗ này, nghe nói còn mang theo bằng hữu tới, nên cậu đã giới thiệu nơi đây.
Cố Kiều Kiều không uống rượu, nhưng cô mỉm cười và liên tiếp rót rượu cho người bên cạnh.
Cố Kiều Phi cảm thấy ánh mắt của chị gái Cố Kiều Kiều không có ý tốt!
Nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là tìm đường trốn chạy, miễn là không để mình bị chú nhỏ phát hiện.
Cậu đi qua vỗ bả vai Cố Kiều Kiều, “Này, chị, mau đỡ bạn chị chạy ngay đi, em mới vừa nhìn thấy chú nhỏ!”
Cố Kiều Kiều quay đầu lại cho cậu một ánh mắt “bình tĩnh”, “Ừ, chị biết, là chị gọi chú ấy tới.”
Cố Kiều Phi có chút ngốc.
Cố gia quản rất nghiêm, cũng chỉ có Cố Kiều Kiều biết cậu thường xuyên lui tới quán bar.
Trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói, có rất nhiều bí mật với nhau, lúc này đây, cậu cảm thấy mình bị chị gái hại thảm.
Ôn Tử Hề nhướng mày, cô nghe được tin Cố Thời Sâm sắp tới, có chút khó chịu, “Cố Kiều Kiều, cậu nói cho Cố Thời Sâm?”
Cố Kiều Kiều gật đầu không chút do dự.
Cô không chỉ có nói cho chú cô, mà còn lập liên minh với kẻ thù.
Ôn Tử Hề cười nhạo một tiếng, giận dữ, “Không tồi, thông đồng với kẻ địch bán nước, cậu thật có bản lĩnh!”
“Cậu và chú của tớ ly hôn, chúng ta chính là ngang hàng nhau, cậu không thể làm gì tớ đâu!”
Cố Kiều Kiều đã bị Cố Thời Sâm tùy tiện tẩy não, bắt đầu nghĩ xem mình sẽ mua kiểu túi xách nào.
Ôn Tử Hề cho cô một ánh mắt sâu thẳm khó lường, sau đó lảo đảo rời khỏi đám đông.
Ánh đèn lập lòe chiếu vào mặt cô, có thể nhìn rõ nét mặt của cô.
Cố Kiều Phi nghe hai người nói chuyện xong cảm thấy khó hiểu, hiện tại thấy được Ôn Tử Hề mới đột nhiên bừng tỉnh.
Người này không phải mấy ngày hôm trước chú mới vừa cưới hay sao!
Quán bar thực ồn ào, Cố Thời Sâm hơi cảm thấy không quen.
Mọi người đều lắc lư, một thân toàn mùi rượu.
Bộ dạng anh xuất chúng, khí chất bất phàm, tự nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt nóng bỏng của người khác.
Tuy nhiên toàn thân anh phát ra một sự lạnh lùng, trong ánh mắt hung ác nham hiểm người muốn sống chớ lên đến gần, làm người ta cũng không dễ dàng dám tới gần.
Cố Thời Sâm đi tới quán bar, càng tới gần bên trong, lông mày càng nhíu chặt lại.
Không gian truyền tới cánh mũi mùi rượu nồng dày đặc cùng với mùi hương nước hoa hỗn tạp, làm lồng ngực anh muốn nổ tung.
Anh lấy trong túi ra chiếc khăn tay màu trắng, che mũi lại.
Gần như chỉ liếc mắt một cái, Ôn Tử Hề đã thấy Cố Thời Sâm trong đám đông.
Cô vẫn luôn biết ngoại hình Cố Thời Sâm không có chỗ chê, mà nay có ánh mắt tr.ần trụi không kiêng nể gì của nữ nhân khác dừng lại ở trên người anh, làm cô thực khó chịu.
Cô cảm thấy có người xâm phạm tới người thuộc sở hữu của cô.
Trong đám người, chỉ có cô đi về phía anh với những bước đi không vững.
Cố Thời Sâm dừng lại.
Lấy khăn tay bỏ vào túi, con ngươi đen láy lộ ra một chút lạnh lùng.
Giờ phút này, Cố Thời Sâm không hợp với con người hỗn loạn này nhưng anh giống như một vị vua thống trị mọi thứ ở đây.
Cô thu hút tất cả ánh mắt của anh.
Ôn Tư Hề bỗng nhiên cảm thấy đề nghị của Cố Kiều Kiều không phải là không có lý.
Cô đi tới trước mặt anh, nghiêng đầu cười với anh, bộ dạng ngoan ngoãn, đáy mắt lại đầy khiêu khích.
Có rất nhiều cảm xúc giữa hai người mà người khác không thể hiểu được.
Nhưng chung quy Ôn Tử Hề là ngoan ngoãn ôm lấy người đàn ông lạnh lùng này.
Ôn Tử Hề nghĩ, tại sao cô lại trở nên nhát gan như vậy?
Ôn Tử Hề đi theo Cố Thời Sâm rời khỏi nơi đây, trên vai khoác thêm chiếc áo khoác của người đàn ông.
Từ lần hai người bắt đầu gặp nhau, áo khoác của anh giống như phụ thuộc vào cô.
Khoảng không gian giữa bọn họ như một trò hề, nhưng nếu cô nghiêm túc thì sao?
Ôn Tử Hề sẽ không bao giờ để mình thua cuộc, cô nghĩ.
“Chú, đừng vội, đưa cháu đi cùng với.”
Cố Kiều Kiều chạy ra khỏi quán bar với nụ cười nịnh nọt.
Cô chính là dựa theo yêu cầu của hắn mà “khuyên” Ôn Tử Hề.
Tuy nhiên, có vẻ chú của cô không được vui lắm.
Cố Kiều Kiều đem tầm mắt chuyển qua vòng eo Ôn Tử Hề vẫn có bàn tay đặt trên, luôn cảm thấy có chút không đúng.
Cô nhanh chóng thu lại nụ cười, đáng thương nói: “Chú, người xem đã trễ như thế này, chú coi như tiện đường mang cháu đi cùng một đoạn.”
Tuy rằng hôm nay không tính quá muộn, nhưng là nếu về nhà, Cố Thời Sâm có thể làm trò cho bố mẹ cô mặt khen một hồi, nhưng không phải có tiền tiêu vặt sao!
Ôn Tử Hề lộ đầu từ áo khoác ra, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu diễm, nở một nụ cười ác ý.
Cô rúc trong lòng ngực người đàn ông, ngoan ngoãn không được, “Ông xã, hôm nay Cố Kiều Kiều bắt nạt em!”
Ôn Tử Hề hiếm khi làm nũng, giọng nói mềm nhũn, âm điệu kéo dài, rất quyến rũ.
Cô cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ hối hận mình đã nói vô ý, chỉ hy vọng chú của cô có thể xử lý “theo lẽ công bằng”.
“Cố Kiều Kiều, cháu là tiểu bối, ai cho cháu lá gan gọi thẳng tên trưởng bối của mình như thế!”
Cố Kiều Kiều nháy mắt gục vai xuống, giống như một quả bóng bay bị xì hơi, đối mặt với mỹ sắc, chú nhỏ của cô đã hạ vũ khí đầu hàng.
“Chú, cháu...”
Không thể nghe cô giải thích một câu sao!
Cố Kiều Kiều còn muốn giãy giụa.
Nhưng Ôn Tử Hề lại không cho.
Trong bóng đêm, đầu ngón tay trắng nõn quấn lấy cà vạt người đàn ông, đem người kéo về hướng chính mình, trực tiếp hôn lên.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mang theo mùi hương mát lạnh, Ôn Tử Hề ngước mắt, đáy mắt mang theo ý cười, khi rời đi, cô nhẹ nhàng cắn trên môi anh một cái.