Từ khi chương trình học của Ôn Tử Hề đi vào quỹ đạo, thời gian làm việc và thời gian nghỉ ngơi bắt đầu có quy luật.
Chương trình học của cô tập trung vào hai ngày đầu ở mỗi tuần, thứ tư cô tới Thụy Ảnh, chính thức đi làm.
Tạp chí hoạt động muộn hơn một chút, vì hầu hết công việc của các nhiếp ảnh gia dựa trên thời gian mà các nghệ sĩ sắp xếp, và hầu hết các nghệ sĩ hiếm khi chụp ảnh vào buổi sáng.
Bởi vì từng có kinh nghiệm làm việc, Ôn Tử Hề cũng khá quen với việc đi tới Thụy Ảnh, ít nhất cô xử lý rất tốt các mối quan hệ giữa các cá nhân với nhau, dù sao thì cô cũng có thể làm được việc mình yêu thích.
Cô ăn trưa ở nhà ăn, ăn cùng cô còn có một thực tập sinh khác là Từ Lị Lị, hai người được phân công công việc cùng với nhau, cho nên có rất nhiều chuyện để nói.
Từ Lị Lị rất thích nói chuyện phiếm, đại đa số thời gian đều là cô ấy nói chuyện, còn Ôn Tử Hề thì lắng nghe.
Cô ấy nói suốt buổi sáng, mà bây giờ vẫn đang nói.
“Ôn Ôn à, cô không cảm thấy cách họ nhìn cô có gì đó không thích hợp sao?”
Ôn Tử Hề vừa ăn cơm, vừa lắc đầu.
Cô không quan tâm đến điều đó, cô ấy chỉ quan tâm đến công việc của mình.
Từ Lị Lị đỏ mặt và tiến lại gần, “Đúng rồi Ôn Ôn, có phải cô có quan hệ từ trước với tổ trưởng Cao Dương của chúng ta không?”
“Bọn tôi là bạn cùng trường, đàn anh Cao là tiền bối của tôi”’
Từ Lị Lị tới gần như hôn lên mặt cô, Ôn Tử Hề hơi nhướng mày rồi âm thầm lùi ra sau.
“Vậy cô có biết tổ trưởng Cao Dương có bạn gái chưa không?”
Ôn Tử Hề lắc đầu, “Cái này tôi không rõ lắm.”
“Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Cao Dương vừa xong việc liền ngồi xuống đối diện Ôn Tử Hề.
Từ Li Li lập tức trở nên ngượng ngùng, “Không....không có gì”.
Cao Dương cười nhìn cô, nhìn Ôn Tử Hề bên cạnh với vẻ mặt ấm áp, “Đàn em Ôn, thế nào, thích ứng với công việc chưa, em đã quen được với nó chưa? "
Ôn Tử Hề khẽ cười, “Em không sao, cảm ơn đàn anh đã quan tâm.”
Cô không phải một người thích nói chuyện trong lúc ăn cơm, hơn nữa còn là người không thân.
Tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười, nhưng luôn có chút khoảng cách, làm người khác khó có thể tới gần.
Ôn Tử Hề đi trước, để lại Từ Lị Lị và Cao Dương ngồi ở đó với nhau.
Trong lòng Từ Lị Lị tràn ngập khuôn mặt đẹp trai của Cao Dương, bong bóng màu hồng của thiếu nữ tung bay.
Để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô cố ý làm theo Ôn Tử Hề gọi Cao Dương là “đàn anh”.
“Đàn anh Cao, anh thực sự lợi hại đó. Nghe đồng nghiệp của em nói anh không cần phải thực tập, trực tiếp chuyển thành nhân viên chính thức đúng không?”
Từ khi Ôn Tử Hề đi, Cao Dương bỗng thiếu hứng thú, nhưng nghe người khác tán dương mình, ít nhiều cũng có chút tự hào.
“Lúc ấy anh cũng là trùng hợp đến Thụy Ảnh trong thời điểm khó khăn, vì nhu cầu cấp bách cần dùng người nên anh chỉ cần thử việc ba ngày, sau đó trực tiếp ký hợp đồng.”
Từ Lị Lị nghe xong càng sủng bái, nhưng nghĩ đến kỳ thực tập ba tháng của chính mình, lại có chút thấp thỏm.
“Đàn anh Cao, anh giỏi quá, không giống em, còn có cả kỳ thực tập, cũng không biết đến lúc đó có thể chuyển thành nhân viên chính thức hay không.”
Cao Dương được tòa tạp chí công nhận là một người đàn ông ấm áp. Anh cảm thấy Từ Lị Lị cảm thấy công việc áp lực nên nhanh chóng an ủi: “Em đừng căng thẳng quá, làm tốt công việc của mình, chuyển thành nhân viên chính thứ sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Cuối cùng Từ Lị Lị cũng vui vẻ mỉm cười.
Khi cô mới gia nhập tạp chí, chính Cao Dương là người đưa cô tới phòng nhân sự, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô thích một người đàn ông cao ráo, đẹp trai như này.
Cô nghĩ, cho dù Ôn Tử Hề và Cao Dương là bạn, chỉ cần mình trở thành bạn gái của Cao Dương, thì dù có chuyện gì anh cũng sẽ luôn hướng về cô.
Cao Dương ăn xong liền rời đi, mà Từ Lị Lị còn ôm mặt ngồi trên ghế với nụ cười ngượng ngùng.
Lịch trình làm việc buổi chiều tương đối kín, Ôn Tử Hề rất bận rộn, tuy rằng công việc không có nhiều kỹ thuật hàm lượng nhưng cứ chạy qua chạy lại thật sự rất mệt.
Nhưng may mắn thay, cô đã trải qua tất cả những điều này, cô cảm thấy không có gì to tát, còn Từ Lị Lị thì đã sớm không bình tĩnh.
“Những người này đều nghĩ chúng ta là chân sai vặt à? Chúng ta không phải là nhiếp ảnh gia hay sao? Bưng trà đưa nước đều bắt làm!”
Ôn Tử Hề tự mình thu dọn đồ đạc: “Mới vừa vào tạp chí làm việc thì mọi thứ đều lạ lẫm, họ chỉ muốn chúng ta tự làm quen thôi.”
Loại công việc này cần ít nhất vài ngày để làm quen, nếu không đến lúc mình cần tìm tài liệu gì đó thì sẽ tìm nhầm.
“Tôi còn có chuyện phải làm, đi trước đây.” Ôn Tử Hề cười rạng rỡ.
Từ Lị Lị sửng sốt trước nụ cười tươi tắn của cô.
Cô biết Ôn Tử Hề rất xinh đẹp, nhưng khi nói chuyện với người khác cô ấy lại rất lạnh nhạt và vô cảm.
Sau cả ngày hôm nay, chính cô cũng cảm thấy cô ấy thiếu hứng thú với mọi thứ, ngoại trừ bộc lộ một chút biểu cảm khi nhìn thấy camera, những lúc khác cô ấy đều lạnh lùng.
Từ Lị Lị còn đang đoán rằng Ôn Tử Hề phẫu thuật thẩm mỹ nên không dám để lộ quá nhiều biểu cảm, nhưng nụ cười vừa rồi khiến một cô gái như cô còn thấy rung động.
**
Ôn Tử Hề lên xe, cảm thấy thể chất và tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Quả nhiên, nghiêm túc đều là cho người khác xem. Sau khi tan tầm cô mới được là chính mình.
Ôn Tử Hề dựa vào trên cửa sổ xe lướt di động, nhóm môn tự chọn, thông báo đều đã tới 99+, cũng không biết là họ đang nói cái gì.
Cô có thói quen không thích để điểm đỏ tin nhắn, trực tiếp vào xem thông báo, nhưng một bức ảnh đập vào mắt cô khiến đầu ngón tay cô hơi khựng lại.
Trên ảnh chụp là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, khuôn mặt tuấn tú, dịu dàng nho nhã.
Ôn Tử Hề hơi nheo mắt, lướt lên trên mấy cái lịch sử trò chuyện, xác nhận một chút.
Người trên ảnh chụp là giảng viên dạy cô môn tự chọn, tên là Tiêu Phái.
Thật trùng hợp, cô biết người này.
Ôn Tử Hề chặn thông báo nhóm, cất điện thoại di động đi, tâm trạng có chút phức tạp.
Thế giới này thực sự rất nhỏ, cô không ngờ sẽ gặp lại những người mà cô không muốn gặp.
Công việc mấy ngày nay khiến Ôn Tử Hề trở lại thói quen tốt trước đây, chính là mỗi buổi tối đều phải ngâm mình trong bồn tắm.
Hôm nay cô đã đổi sữa tắm mới, là Cố Kiều Kiều giới thiệu, hương hoa hồng rất quyến rũ và mê hoặc.
Có trời mới biết cô mê cái mùi này đến chết đi được!
Cô luôn thích những bông hồng kiêu sa diễm lệ nhưng lại bị dị ứng với phấn hoa, đây đúng là trò đùa lớn nhất mà Thượng đế dành cho cô.
Nếu không, cô sẽ chẳng tắm bằng sữa tắm hương hoa, mà trực tiếp đổi thành cánh hoa tươi!
Ôn Tử Hề miễn cưỡng rời khỏi phòng tắm sau khi bị hương hoa hồng làm mê mẩn cả tiếng đồng hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ vì hơi nóng, đôi mắt cong cong tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Cô chậm rãi đi ra, ngồi trước gương trang điểm thoa kem dưỡng, vẻ mặt chuyên tâm.
Khi bắt đầu lau mặt, cô mới thấy Cố Thời Sâm đang ngồi trên giường nhìn mình qua gương.
Nhìn rất nghiêm túc, rất chăm chú.
Ôn Tử Hề thoa mặt nhỏ và cánh tay, hỏi anh: “Anh cũng muốn thoa sao? Thơm lắm!”
Cô chớp chớp mắt, trong giọng nói mang theo ý cười trêu chọc.
Cô cảm thấy, mỗi ngày trêu chọc Cố Thời Sâm cũng vui đấy chứ.
Người trên giường không nhúc nhích, khóe môi cô càng cong hơn, sau đó, cô lấy son ra, ngồi trước gương đánh.
Son dưỡng ẩm hồng nhạt khiến đôi môi cô mềm mại và hơi bóng, cánh môi hơi căng mọng, nhìn Cố Thời Sâm đầy ẩn ý.
Đó là ánh mắt khiêu khích mà cô quen dùng, phóng khoáng và kiêu ngạo.
Nhưng trong mắt người đàn ông, ánh mắt kia chỉ có sức quyến rũ và mê hoặc mà thôi.
Cố Thời Sâm đứng dậy đến gần cô.
Tiểu hồ ly không biết nguy hiểm đang tới gần mà vẫn mải mê đùa giỡn, “Sao? Anh muốn đánh son?” Cô giơ thỏi son trong tay lên.
Cố Thời Sâm rũ mắt nhìn chiếc cổ ngọc mịn màng của cô, đôi mắt đen sâu thẳm.
Một lúc lâu sau, anh mới cầm máy sấy bên cạnh lên, “Tại sao không sấy tóc?”
Ôn Tử Hề chớp chớp mắt, xoay người ngoan ngoãn ngồi trên ghế, “Tôi chỉ mới sấy được một nửa.”
Nhanh mồm dẻo miệng làm người ta không thể phản bác.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô không ngoan một chút nào.
Anh cụp mắt xuống, dùng lòng các ngón tay chải vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ, sấy một cách nghiêm túc.
Gió nóng thổi bay mái tóc dài trên vai của cô gái, Cô Thời Sâm đưa tay vuốt nhẹ chúng.
Mà anh cũng để ý thấy hôm nay Ôn Tử Hề đã thay váy ngủ.
Mặc dù chiếc váy ngủ dài quá đầu gối nhưng kiểu dáng vẫn rất táo bạo. Anh nghĩ, chắc hẳn nó còn chiếc áo khoác bên ngoài.
Dù sao hiện tại trời đã lạnh hơn, và cô rất sợ lạnh.
Dưới tình huống độ ấm và phong thái không thể cùng tồn tại, Ôn Tử Hề lấy lui làm tiến, dù chỉ là một chiếc áo choàng thì cũng không giấu nổi tâm cơ bên trong.
Áo ngoài màu đen được thiết kế khoét hai vai, đai đeo bên trong như ẩn như hiện, dường như còn quyến rũ hơn các bộ cũ.
Ánh mắt của anh sâu hơn, ban đầu Ôn Tử Hề còn đắc ý, không nhận ra bầu không khí ái muội, khuôn mặt nhuốm vài phần quyến rũ.
Cô hoàn toàn quên mất bài học bi thảm lúc trước.
Duỗi chân nhỏ bé của mình ra, đá vào bắp chân của người đàn ông, sợi dây đỏ trên mắt cá chân quá chói mắt, mặt dây chuyền màu trắng bạc lắc lư từ bên này sang bên kia, khiến trái tim của anh ngứa ngáy.
Không sợ chết, Ôn Tử Hề đưa tay chọc chọc eo anh, “Anh tránh ra được không? Tôi muốn đi ngủ!”
Cô nghiêng đầu nhỏ, mái tóc dài xõa nhẹ một bên vai, trực tiếp xem nhẹ đáy mắt nóng rực của người nọ.
Mà trên thực tế, trong đáy mắt của Ôn Tử Hề đã có chút luống cuống rồi.
Lúc trước tự cao tự đại không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại mới nhận ra Cố Thời Sâm cổ lỗ sĩ luôn luôn không chịu nổi khiêu khích.
Vì vậy, cô tính trực tiếp chạy trốn.
Đại trượng phu co được dãn được mà!
Tuy nhiên, Cố Thời Sâm không hề nhúc nhích, ngược lại cầm cổ tay của cô, Ôn Tử Hề hoảng loạn, đứng dậy muốn chạy, lại bị anh chặn đường.
Cô nhìn vào chiếc gương trang điểm sau lưng mình, khóe mắt chỉ có thể nhìn thấy phần đuôi tóc dài buông xõa trên mặt bàn bằng gỗ đàn hương.
Cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngấn nước long lanh cố chống cự, “Ngày mai tôi có tiết học.”
Đây là sự quật cường cuối cùng của Ôn Tử Hề.
Rõ ràng là tràn đầy hung hãn, nhưng lời nói lại đáng thương.
Người đàn ông đỡ eo cô, trực tiếp ôm cô ngồi lên bàn trang điểm, phía dưới là cái bàn lạnh băng, trước mặt là Cố Thời Sâm “như sói như hổ”.
Cái loại cảm giác quen thuộc này lại đến.
Ôn Tử Hề hoảng loạn.
“Anh...”
Không đợi cô nói tròn câu, đôi môi mỏng của anh đã phủ lên môi cô, cọ xát hết sức, ăn sạch lớp son môi cô vừa đánh.
Đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đặt trên chiếc áo ngủ màu đen giữa khuỷu tay của người đàn ông, vừa chống cự đã bị anh tóm lấy.
Mười ngón tay giao vào nhau, cưỡng ép bị mang lên giường.
**
Phóng túng cả đêm Ôn Tử Hề ngủ thật sự rất sâu, bộ dạng khiến người ta cảm thấy từng sợi tóc của cô cũng mang theo mệt mỏi.
Trong phòng ngủ, chiếc váy ngủ mà Ôn Tử Hề mặc tối hôm qua đang nằm lộn xộn trên sàn, trên đó có vài dấu vết hỗn loạn.
Tầm mắt Cố Thời Sâm sượt qua nó, dừng lại ở bàn trang điểm đối diện chiếc giường lớn.
Tối hôm qua, trong khi mất kiểm soát, Ôn Tử Hề không quên dặn dò anh đừng làm rớt son môi của cô.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của cô, bật cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé bên ngoài chăn bông, hôn lên từng đầu ngón tay cô, đáy mắt chứa đầy lưu luyến si mê.