Ôn Tử Hề lại phá vỡ kỷ lục, hai giờ chiều ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Cô cảm thấy không phải do mình bị điên, mà chính là Cố Thời Sâm bị điên rồi.
Đêm qua, người đàn ông như gặp quỷ, tra tấn cô bằng nhiều cách khác nhau và suýt làm gãy son của cô.
Cô tức giận đứng dậy tắm rửa, định đến trường học môn tự chọn vào buổi tối, nhưng sau khi soi gương, cô nhận ra dấu vết trên cổ thật sự hiện ra một cách rõ ràng.
Từ sau khi đầu gối có dấu vết cô rất ít mặc váy ngắn, chẳng lẽ bây giờ đến áo cổ chữ v cũng không thể mặc được sao.
Ôn Tử Hề nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày, cô cũng sẽ làm Cố Thời Sâm nhìn chằm chằm dấu đỏ trên cổ mà đi tới công ty làm.
Cô tức giận nghĩ, sau khi thu dọn đồ đạc một lúc lâu, cô mới nhận ra trên bàn trang điểm có một hộp quà.
Logo thương hiệu ở trên hóa ra là nhãn hiệu son môi yêu thích của cô, cô không hề nghĩ ngợi liền mở nó ra.
Không ngoài dự kiến, bên trong là những thỏi son môi từ thương hiệu này, hơn nữa màu son đều lập tức làm cô rất thích.
Ôn Tử Hề cười cong mắt, cảm thấy đâu phải Cố Thời Sâm không biết tí lãng mạn nào!
Văn phòng Khải Thời.
Khi Hàn Lương cầm tài liệu bước vào, Cố Thời Sâm đang nghiêm túc làm việc.
Anh đứng trước bàn làm việc, “Ông chủ, thỏi son mà ngài đặt đã được gửi về biệt thự. Người hầu nói rằng phu nhân rất hài lòng về nó.”
Cố Thời Sâm dừng động tác tay, “Ừ, tôi biết rồi”. Anh dừng một chút, “nói với người phụ trách quản lý công ty sắp xếp một chút, sửa địa điểm chụp ảnh tạp chí lên lầu 15.”
Hàn Lương sửng sốt một chút, “Không phải buổi chụp hình được xếp chụp ở tạp chí Thụy Ảnh hay sao?”
Sau đó anh ta nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng gật đầu, “Vâng, tôi sẽ thu xếp ngay.”
“Đúng rồi ông chủ, giám đốc Kiến Hoa mời ngài tham gia tiệc buổi tối, thời gian là thứ sáu tuần sau.”
Cố Thời Sâm mắt đen hơi trầm xuống, “Lên kế hoạch đấu thầu dự án Kiến Hoa cho tốt.”
Hàn Lương sửng sốt một lúc, sau đó lập tức hiểu ra ngay.
Ông chủ nhà mình sớm có hứng thú với mảnh đất thuộc quyền sở hữu của Kiến Hoa, bữa tiệc tối lần này nhất định phải đi.
“Vâng.”
**
Hôm nay tâm trạng của Ôn Tử Hề rất tốt, cô phá lệ lấy một chiếc váy dài màu đen từ trong tủ ra, bên trong có đính phụ kiện đai đeo màu đen và một chiếc áo khoác ngắn màu đỏ bên ngoài.
Tay áo khoác dài đến cổ tay không chỉ có thể chắn gió đêm, mà còn che đi dấu vết ái muội trên xương quai xanh của cô.
So với bộ trang phục bắt mắt này, mái tóc dài uốn cụp, chiếc cổ trắng như sứ của cô càng thu hút sự chú ý ở bất cứ nơi đâu.
Ôn Tử Hề cho rằng cách ăn mặc của ngày hôm nay đã tiết chế hơn trước rất nhiều, tuy không nghiêm túc như ở nơi làm việc nhưng cũng không quá táo bạo.
Chính là hôm nay cô thấy màu môi mới thực sự là điểm nhấn, những thứ còn lại đều chỉ là làm nền.
Cô chỉ cầm theo cái túi xách nhỏ với một sợi dây chuyền dài bằng bạc mà cái túi xách kia chỉ nhét vừa chiếc điện thoại di động.
Ôn Tử Hề chỉ đánh son môi, tới khi còn vài phút trước khi đi học mới vào nhà vệ sinh trang điểm một chút.
Quả nhiên, nước da hồng hào đến chói mắt, chuyện không vui đêm qua đến đây là chấm dứt.
Cô ngồi ở hàng áp chót trong giờ học, các môn học tự chọn thi cuối kì đều được mở sách, nếu không phải đây là tiết đầu tiên thì có lẽ cô đã không đi.
Ánh sáng ở hàng áp chót hơi mờ, phía sau có tiếng ồn ào, tiếng chuông vào lớp bị át đi bởi tiếng người.
Nhưng phòng học đột nhiên trở nên yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đột nhiên, có một tràng tiếng thở dài từ cô gái truyền đến.
Ôn Tử Hề chống cằm nhìn, thì nhìn thấy trên bục giảng là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo sơ mi trắng, âu phục và quần tây sạch sẽ, chỉnh tề, trên tay cầm phấn viết lên bảng đen.
“Tiêu Phái.”
Hai chữ này được viết rất tốt, mang theo phong cách viết độc đáo, có nề nếp.
Cô nhớ rõ, từ khi Tiêu Phái 6 tuổi đã viết cực đẹp.
Mà hắn vẫn luôn là “con nhà người ta” trong lòng các vị phụ huynh.
Ôn Tử Hề biết Tiêu Phái mười mấy năm, đánh giá của cô về người này chính là: Cái gì cũng tốt, chỉ là quá mù quáng.
Ba tiết học sắp trôi qua, Ôn Tử Hề vẫn cúi đầu nghịch điện thoại di động, ngay khi cô cảm thấy cổ sắp gãy thì tiếng chuông báo hết giờ vang lên.
Sau tiết học, một nhóm người ùa lên trên bục giảng tìm vị giảng viên trẻ tuổi này để giải quyết những câu còn thắc mắc, cô quyết định ra về từ cửa sau.
Trong khuôn viên trường đại học vào buổi tối, đều là các cặp đôi ra vào, phần lớn đều vừa từ bên ngoài trở về, chỉ có Ôn Tử Hề là đi ngược lại hướng dòng người qua lại.
Gió đêm hơi lạnh, cũng may Ôn Tử Hề có mặc áo khoác, toàn thân chỉ lộ ra bên ngoài mắt cá chân có chút lạnh lẽo, còn lại đều rất tốt.
Ánh đèn đường chiếu xuống, dần dần chỉ còn lại có một mình bóng dáng cô, váy dài của cô bị thổi lên, mờ sương phảng phất chút phong tình.
Dưới ánh đèn đường Ôn Tử Hề đùa nghịch một chút, buộc vội mái tóc dài của mình lên, cô lắc đến nỗi da đầu đau đau.
Nhưng ngay khi sợi dây chun của cô vừa nới ra, thì dưới bóng đèn đường, cô nhìn thấy thêm một người nữa.
Cô đột nhiên xoay người, nheo mắt nhìn ánh đèn.
Là Tiêu Phái.
Ôn Tử Hề nhìn hắn một cái, không biết nên nói cái gì.
Cô có phải nên kêu một tiếng “chào giảng viên”?.
Nhưng cô còn chưa nghĩ xong thì Tiêu Phái đã lên tiếng trước: “Em sống ở đâu, anh đưa em về.”
Câu nói đột ngột khiến Ôn Tử Hề sững sờ.
Giọng điệu của Tiêu Phái rất thân thiết, khiến người qua đường còn tưởng bọn họ thân nhau lắm.
Tử Hề nhẹ giọng đáp: “Không cần, có người đến đón tôi rồi.”
Tiêu Phái nghe vậy, ánh mắt ấm áp khẽ thay đổi, bước đến bên cạnh cô, “Tử Hề, anh nghe Tử Di nói em và chú tuyệt giao, bây giờ em đang sống ở bên ngoài.”
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Ôn Tử Hề, ánh đèn đường màu vàng nhạt không sáng rực, nhưng cũng đủ để hắn nhìn rõ vẻ đẹp của cô.
Hôm nay nhìn thấy tên cô trong danh sách, hắn không thể tin được, nhưng nghĩ đến cái ngành này, hắn mới khẳng định là Ôn Tử Hề.
“Nghe lời anh, hãy nhận sai với chú, đừng dây dưa với những người không rõ ràng bên ngoài.” Hắn nói một cách nghiêm túc.
Ôn Tử Hề cười nhạo một tiếng, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, “Tiêu Phái, sợ anh ra nước ngoài hai năm đầu óc lại nhiễm chút tật xấu rồi. Tôi và anh rất thân sao?”
Lời nói cô lạnh đến tận xương, không hề che giấu sự chế giễu trong ánh mắt.
Tiêu Phái thấy cô rời đi, nhanh chóng chạy tới ngăn cô lại.
Hắn giữ vai cô, “Tử Hề, trước đây em không như thế này! Em không thể từ bỏ tình bạn hơn mười năm của chúng ta chỉ vì anh và Tử Di ở bên nhau!”
Tiêu Phái vẫn luôn cho rằng, Ôn Tử Hề thích hắn, cho nên mới không đồng chấp nhận nổi chuyện hắn cùng Ôn Tử Di tổ chức hôn sự, cô trở mặt và cắt đứt quan hệ.
Lúc đầu Ôn Tử Hề muốn nhanh chóng rời đi, nhưng sau khi nghe hắn nói xong, cô phì cười.
Ủa, thời buổi này đang thịnh hành “tự bổ não” sao?
“Tiêu Phái, ai nói với anh là tôi thích anh?” Cô cười khiêu khích nhìn hắn, đáy mắt mang vài phần hiểu rõ, “Là Ôn Tử Di chứ gì.”
Tiêu Phái có chút ngượng ngùng trước câu hỏi trắng trợn của cô, hắn buông lỏng tay.
“Không...không phải.”
Hắn không dám nói, kỳ thật chính là Ôn Tử Di nói cho hắn, mà chính hắn cũng cảm thấy Ôn Tử Hề thích mình.
Ôn Tử Hề cười lạnh, hai mắt nhìn thẳng vào mặt hắn, “Hôm nay tôi nói rõ cho anh biết, từ trước tới giờ tôi chưa từng thích anh. Hơn nữa, hiện tại tôi cũng vô cùng chán ghét anh! Phiền anh sau này không có chuyện gì thì đừng xuất hiện trước mặt tôi!”
Cô quay người đi về phía cổng trường không chút do dự.
Đôi giày da nhỏ màu đen phát ra tiếng “cạch cạch” trên đường, Ôn Tử Hề cảm thấy chán ghét đến ghê tởm Ôn Tử Di và Tiêu Phái.
Cử chỉ kiên quyết của cô hoàn toàn không có ý dừng lại, nhưng Tiêu Phái, người đang đứng đó, vẻ mặt sững sờ.
Hắn không tin, sao Ôn Tử Hề có thể không thích mình?
Hắn đuổi theo, trực tiếp dùng sức nắm lấy cổ tay cô, Ôn Tử Hề trực tiếp bị kéo lùi về phía sau hai bước, cô giãy hai phát, mái tóc dài uốn lượn như thác nước.
Mà áo khoác ngoài màu đỏ của cô cũng bị kéo ra một ít, xương quai xanh có dấu hôn ái muội hiện ra rõ ràng.
“Ôn Tử Hề, em…” Tiêu Phái thừa nhận anh bị Ôn Tử Hề yêu diễm trước mắt làm kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy dấu vết, hai mắt hắn đỏ bừng tức giận, “Vậy những gì Tử Di nói đều là sự thật, em vì tiền mà bán đứng cả thân thể của mình?”
Ôn Tử Hề bị hành động đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ và bị câu hỏi vô nghĩa của Tiêu Phái làm cho choáng váng.
Cô cảm thấy phong thái lịch lãm hơn 20 năm qua của Tiêu Phái đã bị hắn ném đến tận Siberia rồi!
Cô dùng sức thoát khỏi, bàn tay không lưu tình chút nào tát mạnh lên mặt Tiêu Phái.
Tiếng “bốp” rõ ràng và chói tai vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
“Tiểu Phái, trước đây tôi chỉ cho rằng anh bị mù, nhưng bây giờ tôi phát hiện anh cũng bị điếc. Có thời gian rảnh nghe Ôn Tử Di nói hết chuyện xàm xí này đến chuyện xàm xí khác thì tốt hơn hết là anh nên đến bệnh viện khám lỗ tai đi!”
Ôn Tử Hề còn chưa hết giận, dùng chiếc giày cao gót giẫm thẳng lên đôi giày da của Tiêu Phái, không tiếc sức lực.
Bệnh tâm thần, đừng có đột nhiên xồ ra hù chết người!
Nhìn khuôn mặt đau đớn đến tái xanh của Tiêu Phái, cô hài lòng quay đầu đi.
Mà Tiêu Phái, quả nhiên là rất đau nên không có đuổi theo.
Khi Ôn Tử Hề ra tới cổng trường, còn cảm thấy trong lòng khó chịu, cơn nghẹn khuất không có chỗ xả, cô cắn răng dậm chân.
Sau khi bình tĩnh lại, cô mới thấy tài xế đón mình đã đỗ ở cách đó không xa, cô chậm rãi đi tới.
Cố Thời Sâm sắp xếp xe đưa đón cô vẫn luôn là một chiếc xe bình thường, thế nhưng hôm nay lại đổi thành Maybach.
Khi cô mở cửa xe đi vào, băng ghế sau tối om, không bật đèn, nhưng không khó để nhận ra có một người đang ngồi bên trong.
Đây không phải Cố Thời Sâm sao?
Anh thường tan làm lúc 5 giờ, sao hôm nay lại tới đón cô?
Ôn Tử Hề ngồi vào, khi đóng cửa lại, cô vẫn có chút nghi hoặc, “Anh vừa mới tan làm sao?”
Đây là một câu hỏi quan tâm bình thường.
Nhưng lần đầu tiên, Cố Thời Sâm không trả lời cô.
Cô nhìn về phía cửa sổ ô tô bên cạnh anh đang mở, chớp mắt và nghĩ đến điều gì đó, sau đó nhìn vào khuôn mặt đen hơn sắc trời của người đàn ông.
Cô dường như biết điều gì đó.
Khuôn mặt nhỏ xinh của cô ngay lập tức nở một nụ cười, đắc ý mà lại kiều diễm, “Anh đến đây khi nào?”
Cô thậm chí còn không nhận thấy rằng giọng nói của mình đã dịu đi một chút.
Ôn Tử Tây đành bạo gan tiến lại gần anh, người đàn ông vẫn cứng nhắc như mọi khi, nhưng hôm nay anh đeo kính có chút nghiêm túc, càng toát ra khí chất ‘Nếu muốn sống thì chớ tới gần’.
Ôn Tử Hề hiển nhiên không sợ anh, còn mỉm cười kéo cà vạt trên quần áo của người đàn ông.
Không quá hai giây, cô đã bị Cố Thời Sâm kéo vào trong lồng ngực.
Phần váy dài lụa mỏng màu đen che phủ ở đầu gối người đàn ông, che đi chiếc quần tây phẳng phiu của anh.
“Tại sao anh lại ôm tôi?” Ôn Tử Hề nhíu mày có phần quyến rũ cười nhìn anh.
Thái độ cố ý hỏi thì kiêu căng ngạo mạn chẳng khác gì tiểu hồ ly làm nũng.
Cố Thời Sâm dọc đường đi đều không nói chuyện với cô, nhưng khi xe chạy vào biệt thự, Ôn Tử Hề đã bị anh ôm.
Những người hầu trong biệt thự nhìn vết son trên đôi môi mỏng của Cố tiên sinh, rồi lại nhìn tiểu phu nhân đang được ôm ấp trong lòng, mọi người cùng nhìn nhau, trong lòng biết rất rõ ràng.