Sắc Đẹp

Chương 17: Bồi thường



Mặc dù Cố Thời Sâm chỉ đến công ty để họp, nhưng vẫn tan tầm như bình thường.

Buổi tối, trở về ăn cơm với Ôn Tử Hề, sau đó quay lại phòng làm việc.

Ôn Tử Hề nhàn hạ tắm rồi gội đầu, bôi kem dưỡng da toàn cơ thể, tất cả đều đã xong, cũng chưa thấy Cố Thời Sâm trở về.

Cô ngay lập tức không bình tĩnh.

Cô nhìn chằm chằm mái tóc ướt và ôm máy sấy sau đó mắt hướng nhìn về thư phòng.

Cô hiện tại chính là rất ngoan ngoãn, trang phục mặc đều mặc kín mít, sợ có một cơn gió thổi vào mình.

Khi Ôn Tử Hề lặng lẽ mở cửa, người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc đối diện với máy tính, bên tai còn đeo tai nghe Bluetooth.

Cô đoán rằng Cố Thời Sâm đang có một cuộc họp hoặc đang nói chuyện điện thoại với người khác.

Mà Cố Thời Sâm thấy cô bước vào cửa phòng liền ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt anh sâu thẳm không thấy đáy.

“Sao vậy?”

Ôn Tử Hề thấy anh nói chuyện với mình, mới dám làm động tác.

Cô do dự nâng máy sấy tóc, lông mày cong lên, có chút kiêu ngạo, “Em tới sấy tóc.”

Cô lại gần, lười biếng ngồi trên sô pha, tư thế đầy phong tình, đôi chân thon thả như ngọc đặt ở trên chiếc sô pha màu đen bọc da, cả người tựa hồ có chút quỷ dị.

Ôn Tử Hề nghiêng đầu, hướng về phía anh lên án, “Tóc của mình mà cũng không biết sấy, còn muốn em làm hộ, Cố Thơi Sâm, anh thực sự không có trách nhiệm.”

Nghiễm nhiên một bộ dạng nghiêm túc phán xét, vì vậy làm người ta không thể nào bác bỏ.

Cố Thời Sâm có chút bất đắc dĩ, hạ mắt kính xuống mang theo chút ý cười.

Chính là anh vẫn thỏa hiệp bước tới, với một tốc độ ổn định, lấy máy sấy tóc và sấy tóc cho cô một cách cẩn thận.

Mái tóc dài đã khô một nửa, phía sau chiếc váy ngủ trên lưng Ôn Tử Hề có chút ẩm ướt, Cố Thời Sâm đưa mắt xuống, bình tĩnh sấy chúng khô.

“Lần sau tắm rửa xong có thể nói thẳng với anh, em không cần phải chạy tới đâu.”

Thời tiết vẫn còn khá ấm áp, nhưng anh không khỏi lo lắng.

Cố Thời Sâm đặt máy sấy tóc lên bàn cà phê và đưa tay vuốt mái tóc dài có phần rối bù của cô.

Ôn Tử Hề lại quay đầu lại, ôm lấy eo thon chắc người của người đàn ông, chống cằm để ở trên âu phục của anh.

“Em đã làm hộ rồi, có bồi thường gì không?”

Cô không chịu buông ra, giọng nói của cô có cảm giác mình đang làm nũng như một đứa trẻ hư.

Cố Thời Sâm cúi đầu nhìn cô, mắt kính phản quang, khiến Ôn Tử Hề nhìn có vài phần trầm tư.

Cô biết một người đàn ông không hiểu chuyện tình cảm thì không thể nghĩ đến điều gì khác.

Cô cảm thấy hết hứng thú, đột nhiên buông lỏng tay như định vỗ mông rồi bỏ đi khi chơi xong một cách vui vẻ.

Ôn Tử Hề vừa đứng dậy liền bị anh dùng sức kéo vào trong vòng tay, môi nóng rực.

Cô mở to mắt, ánh mắt kinh diễm có chút khó có thể tin.

Cố Thời Sâm đã thực sự hôn cô.

“Đây là bồi thường.” Người đàn ông bình tĩnh giải thích.

Ôn Tử Hề lập tức đỏ mặt, ôm máy sấy bỏ chạy.

Bồi thường cái gì cô không biết, chỉ cảm thấy hơi lưu manh.

Thư phòng trở lại yên tĩnh như lúc trước, Cố Thời Sâm thong thả ung dung ngồi trước máy tính.

Đèn trên tai nghe Bluetooth nhấp nháy, phải một lúc sau mới có người lên tiếng.

“Cố tổng, anh có muốn hoãn cuộc họp đến ngày mai không?”?”

“Tiếp tục”.

Trong phòng ngủ được chiếu sáng bởi ngọn đèn ấm áp, Ôn Tử Hề co mình trong chiếc chăn bông, khuôn mặt ửng hồng, cắn đầu ngón tay mảnh khảnh, đôi mắt nhấp nháy.

Trong chăn truyền đến tiếng cười khó có thể kiềm chế, chăn bông khẽ run lên, tất cả đều không giấu được sự vui sướng trong lòng cô gái.

Ôn Tử Hề cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Rõ ràng những điều thân mật bọn họ cũng đều đã làm, cô lại bởi vì nu hôn bất ngờ của người đàn ông mà vui sướng trong lòng.

Như vậy làm sao có thể thực hiện được kế hoạch “cướp trái tim”?

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Ôn Tử Hề cảm thấy nhiệt độ trên mặt giảm đi rất nhiều, trong mắt chợt lóe.

Trong phòng yên lặng, Cố Thời Sâm vẫn chưa quay lại.

Cô cảm thấy buồn chán, lại lấy điện thoại ra, lang thang không có mục tiêu mà lại lướt qua.

“leng keng” Âm báo và một cửa sổ tin nhắn hiện ra, Ôn Tử Hề hơi nheo mắt.

138***: [Tử Hề, em thực sự nguyện ý chấp nhận buổi xem mắt mà ba của em sắp đặt sao? Nếu trong lòng em thực sự không muốn đi thì không cần phải đáp ứng]. 

138***: [Anh biết là trong lòng em cảm thấy khó chịu, nhưng chúng ta cùng nhau lớn lên, cho dù anh và Tử Di ở bên nhau, thì trong lòng anh em vẫn là người quan trọng, không thể thay thế được.]

138***: [Anh biết em rất oán hận anh, nhưng nếu em có khó khăn gì thì hãy nói với anh, anh sẽ giúp em]

Tuy rằng đây là dãy số lạ, nhưng chỉ cần đọc nội dung tin nhắn là có thể đoán được ai là người gửi nó.

Ôn Tử Hề cười nhạo.

Chậc, Tiêu Phái và Ôn Tử Di rất xứng đôi nha.

Tuy nhiên, sau hai năm ra nước ngoài, không thấy anh ta đạt được nhiều thành tựu, mà ngược lại, anh ta chỉ học được cái giọng điệu kiêu ngạo, tự cho là đúng của Ôn Tử Di.

Ôn Tử Hề lười không thèm phản ứng, trực tiếp xóa tin nhắn.

Hôm sau.

Vào một buổi sáng đầy nắng, Ôn Tử Hề dậy rất sớm, đây là lần đầu tiên cô dậy sớm kể từ khi đến biệt thự.

Như thể tò mò về mọi thứ, cô đi dạo trong hoa viên, ngửi cái mũi nhỏ, giống như một con cáo nhỏ đang kiếm ăn.

Trong ánh ban mai, cô vẫn mặc chiếc quần lửng màu đen tối hôm qua, không biết chiếc áo choàng cùng màu đã bị cô ấy ném đi đâu.

Như sợ lạnh, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở trên, vạt áo buộc quanh eo thon bằng một nút thắt xinh xắn.

Ngồi ở trong đại sảnh Cố Thời Sâm đang đọc báo, liếc mắt một cái liền nhận ra là cái áo sơ mi kia là ở trong tủ quần áo của mình.

Anh dùng ngón tay lật tờ báo, đôi mắt đen láy dưới cặp kính vàng ánh lên chút ấm áp.

Một lúc sau, Ôn Tử Hề đã chơi đủ bên ngoài liền quay lại, cô đi đôi dép lê màu đen, móng chân nhỏ sơn màu đỏ thắm, bàn chân trắng trẻo.

Trên mắt cá chân mảnh khảnh còn đeo một chiếc lắc chân màu đỏ quyến rũ, mặt dây chuyền bạc lắc lư từ bên này sang bên kia, không ngừng cọ xát làn da mềm của cô.

Lòng bàn tay của Cố Thời Sâm thấm một chút mật ngọt mạnh mẽ, kèm theo một mùi hương, bàn tay nhỏ trắng mềm tự nhiên ôm lấy khuỷu tay.

“Cố Thời Sâm, hôm nay trông anh có vẻ rất nhàn rỗi.” Ôn Tử Hề cong mắt, đến gần người đàn ông nghiêm túc, không kiêng nể gì mà đánh giá anh.

Cố Thời Sâm hôm nay mặc bộ quần áo ở nhà màu cà phê sẫm, mái tóc ngắn của anh có vẻ mềm mại hơn nhiều, xõa nhẹ trên trán, có vài phần nho nhã dịu dàng, giảm bớt sự lãnh đạm và cứng nhắc.

“Hôm nay không cần đi làm.” Cố Thời Sâm giải thích.

Ôn Tử Hề đôi tay đặt trên vai hắn, khuôn mặt nhỏ kề sát ở mặt trên, “Ồ.”

Cố Thời Sâm nghiêng đầu nhìn cô, bởi vì tư thế, hai người dựa vào nhau cực gần, hơi thở phả ở trên mặt cô, có chút hơi nóng.

Bị anh hấp dẫn, Ôn Tử Hề hơi nhướng mày, con ngươi hiện lên ý trêu chọc, “Mấy ngày nữa anh muốn cùng em đi xem mắt không?”

“Roẹt!”, tờ báo trong tay Cố Thời Sâm bị xé rách một đoạn.

“Ôn Tử Hề!”

Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc gọi tên cô, đôi mắt đen láy kia nhìn cô chằm chằm, cảm thấy chắc cô bị sốt nên mới nói mê sảng như thế.

Ôn Tử Hề nhận thấy ánh mắt của người đàn ông nhìn mình có chút lạnh lẽo, cô cũng không thèm quan tâm, giơ hai tay lên, dùng đôi môi đỏ mọng hôn nhẹ lên má của anh, để lại một vết son nhạt.

Trong chốc lát, cô lại ngã vào vòng tay của người đàn ông, cô mỉm cười nhìn anh.

Cô đột nhiên phát hiện ra rằng lúc Cố Thời Sâm tức giận với lúc bình thường cũng không có gì khác nhau, anh thích nhìn chằm chằm vào cô và không thích nói chuyện với cô.

Ôn Tử Hề thành công một chút, nên cô cũng không định trêu chọc anh, “Em quên nói với anh, là em trộm sổ hộ khẩu, nên không ai trong Ôn gia biết quan hệ của chúng ta.”

Cô nghịch nghịch nút thắt áo khoác của anh và rất thích nó.

Cô nói là “Ôn gia”, chứ không phải “nhà em”.

Hơi thở của Cố Thời Sâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh có chút trầm tư, “Do nhà họ Ôn sắp xếp?”

Vừa nói, anh vừa đem bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trên ngực áo của mình vào lòng bàn tay.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng mềm, trên lòng bàn tay có những đường gân xanh nổi với các khớp nối rõ ràng, đan xen vào nhau, mạch lạc và ấm áp.

Nụ cười trên môi Ôn Tử Tây trở nên ngọt ngào hơn vài phần, “Đúng rồi, chúng ta cùng đi xem đối tượng coi mắt của em như thế nào, được không?” 

Nói đến đối tượng coi mắt, ngữ khí của cô cũng lạnh hơn vài độ, đôi mắt cười nhưng cũng rất lạnh lùng.

**

Bởi vì đang trong kỳ kinh nguyệt, Ôn Tử Hề gần đây khá nghe lời, ít nhất sẽ không liều lĩnh trêu chọc Cố Thời Sâm.

Rốt cuộc, kinh nghiệm chiến đấu thực tế đã nói với cô rằng, một kẻ cổ hủ như Cố Thời Sâm căn bản là không chịu nổi sự trêu chọc ấy.

Thứ hai thứ ba chương trình học đều kín, Ôn Tử Hề khó chờ đợi được bắt đầu công việc “nhàn hạ” ở Thụy Ảnh.

Thứ tư, cô và Từ Lị Lị vẫn là làm chút việc chạy vặt linh tinh, nhưng địa điểm đã được đổi từ Thụy Ảnh sang tòa nhà trụ sở của Khi Thời 

Lúc Ôn Tử Hề được đưa tới cổng lớn, còn có chút kinh ngạc, chẳng qua cần phải làm việc nên cô không có thời gian để nghĩ chuyện khác.

Chạy đi chạy lại một tiếng rưỡi, cô và Từ Lị Lị mới có thời gian để thở, hai người ngồi ở trên nhưng cái rương gỗ trong góc và nói chuyện với nhau.

“Này, đúng là công ty lớn có khác, không ngờ có ngày tôi lại có cơ hội đến đây để làm việc!”

Từ Lị Lị nhìn những nơi khác qua cửa sổ tòa nhà với vẻ mặt ghen tị.

Ngược lại, Ôn Tử Hề đã đến đây vài lần nên bình tĩnh hơn. “Không phải công việc ở Thụy Ảnh vẫn luôn sắp xếp làm ở công ty sao? Tại sao bây giờ lại phải đổi địa điểm theo nghệ sĩ?"

Từ Lị Lị thu hồi tầm mắt bên ngoài.

Hôm nay Ôn Tử Hề mặc một chiếc váy hoa màu xanh tím nhạt với một chiếc áo sơ mi dệt kim cổ chữ V.

Cô rất trắng, các đường nét trên khuôn mặt của cô rất tinh xảo và diễm lệ, mái tóc dài buông xõa và cô đang chơi với chiếc SLR trên tay.

Từ Lị Lị cảm thấy một người có ngoại hình nổi bật như Ôn Tử Hề không cần phải tận tâm và chăm chỉ làm việc, có lẽ kỳ thực tập này chứa mục đích khác.

Cô quên mất lúc nãy chưa hỏi Ôn Tử Hề, “Hai ngày trước sao cô không đến công ty, có chuyện gì sao?”

Ôn Tử Hề ngẩng đầu, có chút khó hiểu, “Chương trình học của tôi tập trung vào hai ngày đầu tuần, tôi chỉ có thể đến công ty vào những lúc không cần học.”

Sau khi nghe Ôn Tử Hề nói xong, Từ Lị Lị trợn tròn mắt.

Kỳ thực tập có ba tháng, hai tháng đầu tiên mỗi tuần chỉ đến có một hai ngày, đây không phải có mờ ám thì là cái gì!

Từ Lị Lị không biết trước đây cô đã từng làm việc ở Ma Xí, trong thâm tâm cô ta nghĩ rằng mình và Ôn Tử Hề là bình đẳng, cạnh tranh công bằng.

Mà lời nói của Ôn Tử Hề chắc chắn đã đánh đòn cảnh cáo cô ta, bàn tay buông thõng hai bên nắm chặt, ánh mắt nhìn Ôn Tử Hề thay đổi.

Trùng hợp, bên cạnh có người kêu các cô ra hỗ trợ, Ôn Tử Hề còn chưa có phản ứng, Từ LỊ Lị đã rời đi trước.

Ôn Tử Hề vẫn ở đó, vẻ mặt khó hiểu.

11.30, mọi người đều bắt đầu thu dọn đồ đạc ra về.

Hầu hết các nhân viên của Thụy Ảnh đều chọn bữa trưa do Khải Thời cung cấp, cho nên một nhóm người đã ‘hùng hổ’ đi đến nhà ăn của nhân viên.

Lúc Ôn Tử Hề từ trong phòng vệ sinh đi ra, toàn bộ tầng chỉ còn lại có mấy người phụ trách thu dọn đồ đạc.

Cô không hỏi gì cả, đại khái cũng đoán được hôm nay Từ Lị Lị hỏi về chuyện của mình.

Khả năng làm việc của cô gái này khá ổn nhưng sức tưởng tượng quá phong phú, những gì nói với cô ấy hôm nay có lẽ đã khiến cô ấy hiểu lầm.

Trong lòng chắc hẳn là cảm thấy cô đi cửa sau mới vào được công ty.

Ôn Tử Hề nhún nhún vai, cảm thấy chẳng sao cả.

Cô thừa dịp vắng người chui vào thang máy, trong đôi mắt ngập nước lóe lên tia giảo hoạt, ấn tầng 31.