Sắc Đẹp

Chương 18: Dỗ dành



Lịch trình làm việc hai ngày qua của Cố Thời Sâm dày đặc, Hàn Lương cũng rất bận rộn.

Buổi trưa, hầu hết mọi người trong văn phòng đều đến nhà ăn của nhân viên để ăn cơm, công việc của hắn vừa được bàn giao xong, hắn định thu xếp người đưa cơm trưa cho Cố Thời Sâm.

Hai ngày nay hắn đều ở trong nhóm buôn chuyện của công ty, nhưng không dám nói câu nào, nhưng không bỏ sót một câu chuyện phiếm nào trong nhóm.

Kể từ cuộc tranh luận “Cố tổng bị cưỡng bức” lần trước, vẻ mặt nghiêm nghị của sếp lại một lần nữa thu hút sự chú ý của tất cả các phòng ban.

Nhóm chat lại sôi nổi bàn tán.

Hàn Lương cảm thấy trí tưởng tượng phong phú kia đủ để viết thành một quyển sách.

Nhưng nhìn sắc mặt của ông chủ, hai ngày qua thật tệ, hắn đoán là có khả năng liên quan đến chuyện phu nhân ở nhà, nhưng hắn cũng không dám hỏi.

Hắn thu hồi tâm tư lại định đi xuống lầu, nhưng ngay lúc cửa thang máy mở ra, hắn sững sờ.

Ôn Tử Hề biết đây là thang máy chuyên dụng của giám đốc, xác suất gặp phải người là rất nhỏ, nhưng cô không ngờ lại có thể gặp được Hàn Lương ngay khi cửa vừa mở.

Cô hơi chột dạ, “Chào, trợ lý Hàn.”

Hàn Lương chỉ do dự một giây, sau đó nhanh chóng thu lại sự kinh ngạc vào đáy mắt, “Xin chào bà chủ.”

Anh nhanh chóng nghiêng người nhường đường cho Ôn Tử Hề, “Ông chủ vẫn đang làm việc, bà có muốn tôi thông báo không?”

Anh đang nghĩ bà chủ tới đây là muốn kiểm tra.

Ôn Tử Hề từ trong thang máy đi ra, trên cổ còn đeo chiếc máy ảnh.

Cô lắc đầu, cong môi cười, “Tôi ở tầng 15, đến cùng Tạp chí Thụy Ảnh, thuận tiện lên đây xem thử thôi.”

Hàn Lương cũng không tiện hỏi nhiều, thấy Ôn Tử Hề muốn tự đi tìm Cố Thời Sâm liền lập tức rời đi.

Ôn Tử Hề nhìn theo, ánh mắt lóe lên, trong lòng đã bắt đầu cười trộm.

Mấy ngày nay người đàn ông cổ hủ Cố Thời Sâm này rất nghiêm chỉnh, ngày nào cũng ngủ đúng giờ buổi sáng luôn dậy sớm đi làm.

Hai ngày trước cô kín lịch học, nên dù sớm dù muộn cũng không thể gặp anh.

Kể từ khi cô muốn Cố Thời Sâm đi coi mắt cùng cô, anh đã tỏ ra lạnh nhạt với cô, có lẽ là vẫn còn tức giận

Cô phải nghĩ biện pháp dỗ dành ạnh mới được.

Khi Ôn Tử Hề đẩy cửa đi vào, ánh mắt nhìn thằng về phía bàn làm việc.

Thế nhưng lại không có ai!

Vừa rồi Hàn Lương nói Cố Thời Sâm vẫn đang làm việc, theo bản năng cô liền cho rằng anh sẽ ở bên bàn làm việc, nhưng không ngờ anh lại không ở đó.

Cô lập tức nhìn sang chỗ khác, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng người đàn ông ở góc cửa sổ.

Dường như Cố Thời Sâm đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt anh tập chung vào dòng xe cộ tấp nập ở tầng dưới, trong lòng bàn tay còn cầm chiếc điện thoại.

Ôn Tử Hề nhíu mày, cô còn tự luyến mà nghĩ: có khi nào Cố Thời Sâm đang nghĩ đến mình không?

Cô lấy chiếc SLR đeo trên cổ, khẽ nghịch. 

Cố Thời Sâm nghe được tiếng bước chân, theo bản năng anh tưởng Hàn Lương tới đưa cơm, lãnh đạm nói, “Để đồ ăn lên bàn, cậu có thể đi rồi”.

“Tách” là âm thanh từ chiếc camera.

Anh cau mày, trong đôi mắt sâu thẳm có một chút cảm xúc, ngay khi anh chuẩn bị nổi giận thì bắt gặp một đôi mắt đang cười. 

“Em vừa tới anh đã đuổi em đi sao?” Ôn Tử Hề xua tay, giống như đang hỏi tội.

Tuy nhiên, nụ cười giữa lông mày và đôi mắt của cô thậm chí còn nở rộ hơn, trông cô thật quyến rũ và rực rỡ.

Cố Thời Sâm ngạc nhiên sững sờ một chút, ánh mắt thoáng lên vẻ hoảng hốt.

“Sao đột nhiên lại tới đây?”

Các đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh lúc này lại nhu hòa hơn, đôi mắt đen dưới cặp mắt kính trở nên sâu hơn rất nhiều.

Gần như là theo bản năg, anh liền bước tới gần Ôn Tử Hề, nhưng khi anh đưa tay lên vuốt mái tóc dài của cô, anh lại bị né tránh.

Cố Thời Sâm vẫn duy trì động tác giơ tay, nhưng ánh mắt sắc bén hơn.

Ôn Tử Hề không để ý, khẽ khịt mũi, “Chỉ có trẻ con mới sờ đầu, anh không được sờ!”

Cô vẫn nhớ chuyện Cố Thời Sâm đã “đuổi” cô đi, giương móng vuốt như tiểu hồ ly.

“Em đến đây để làm việc, không có việc gì thì không thể làm phiền Cố tổng à?”

Nói xong, cô quay người nhìn xung quanh, định đi dạo một chút thì bị người đàn ông ôm chặt từ phía sau, trực tiếp kéo cô vào lòng.

Trong nháy mắt, anh đã đưa cô tới phòng nghỉ.

Khi thấy phía sau lưng là chiếc giường, Ôn Tử Hề mới nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề.

Tuy nhiên, đã quá muộn.

Cố Thời Sâm dùng lực nhiều hơn thường ngày, bàn tay véo phần thịt mềm ở sau eo cô làm Ôn Tử Hề có chút đau, cô đẩy người đàn ông đang đè lên người mình, tay vừa mới dùng sức, đã bị Cố Thời Sâm một tay đè trên đỉnh đầu.

Vô lực phản kháng, cô đành chỉ có thể chấp nhận, hơi thở của người đàn ông không ngừng xâm nhập vào khoang miệng cô, ăn mòn lý trí của cô từng chút một.

Ôn Tử Hề sắp bị tìn.h dục bao phủ.

...

Bên ngoài phòng chờ, Hàn Lương đi vào, không thấy ông chủ và bà chủ đâu, anh liếc mắt về phía chiếc máy ảnh nằm trên chiếc ghế sô pha, có chút nghi hoặc.

Mà phía sau cửa phòng nghỉ truyền ra thanh âm ái muội, làm anh đỏ mặt trong nháy mắt.

Hàn Lương vội vàng mở cửa đi ra ngoài, chửi thầm trong lòng.

Ông chủ đã thực sự thay đổi rất nhiều từ khi kết hôn, dường như tâm tư cả trong lẫn ngoài đều thay đổi.

Trước đây, thường ngày còn tụng kinh niệm phật, nhưng bây giờ ngay cả ban ngày chuyện ban ngày tuyên dâm cũng làm được.

Từ chuyện này, Hàn Lương không khỏi bắt đầu bội phục Ôn Tử Hề.

....

Ước chừng một tiếng rưỡi, phòng nghỉ mới yên tĩnh trở lại.

Trên chiếc giường lớn, trên người Ôn Tử Hề chỉ có một áo sơ mi ngồi quỳ trên nệm, cúc áo còn chưa cài hết, thần sắc mệt mỏi.

Một hồi tràn trề vui sướng hoan ái làm cô kiệt sức, thậm chí cô không thể cử động ngón tay của mình.

Cũng may cô vẫn có thể nhớ rằng mình tới đây để làm việc, cả người có chút choáng váng, cô cố giữ ý thức không để mình chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì đến kỳ kinh nguyệt, mấy ngày nay Cố Thời Sâm xem như khá tiết chế, cô vốn dĩ tưởng rằng ít ham muốn nhưng Cố Thời Sâm lại dễ dàng thích ứng, ngày càng mãnh liệt.

Đó mới chỉ có một lần, cũng đã khiến cô kiệt sức.

Cô chậm rãi rời khỏi giường, chỉ còn cách phòng tắm vài bước, toàn bộ khuôn mặt đều nhăn lại.

Cửa phòng tắm mở, cô vừa bước vào đã đụng phải Cố Thời Sâm đang chuẩn bị bước ra.

Người đàn ông đã thay quần áo mới, không chút cẩu thả, không giống cô.

“Phải về nhà sao?”

Cố Thời sâm ngẩng đầu nhìn Ôn Tử Hề đang đi về phía mình, cô bước đi rất chậm rãi.

Làn da của cô quá trắng, hôm nay có chút mất kiểm soát, không kiểm soát sức lực tốt nên để lại nhiều dấu vết trên mặt.

Đặc biệt là trên chỗ mắt cá chân, vạt áo dài lướt qua đôi chân mảnh khảnh, nơi đó còn phiến hồng.

Hơi thở cuối cùng cũng dịu lại của Cố Thới Sâm lại bắt đầu trở nên nặng nề, đáy mắt có chút nóng rực.

Ôn Tử Hề chỉ muốn quay lại làm việc, nên không quá để ý lời anh nói, có chút lười biếng trả lời, “Không quay về.”

Giọng nói khàn khàn, lời nói cũng không còn khí thế gì nữa, ngữ khí lười biếng và chán nản có vài phần ngông cuồng.

Cô dùng nước rửa mặt, lật tức tỉnh táo hơn rất nhiều, ánh mắt như thiêu đốt phía sau cuối cùng cũng khiến cô có chút cảm giác nguy hiểm.

Cô lúng túng, không dám quay đầu lại.

Địch bất động, ta cũng bất động, cô cho rằng đó là đối sách an toàn nhất.

Nhưng Cố Thời Sâm ở phía sau đã ôm chặt cô, Ôn Tử Hề hoàn toàn sững sờ.

Quả nhiên, kế sách đều chỉ viết cho người khác xem.

Hơi thở hô hấp bỏng cháy chỗ da lộ ở phía sau cổ cô, cô nhanh trí phản ứng lại, phải chạy nhanh khỏi đây mới được.

“Em.....em phải đi.....”

Ôn Tử Hề không có rời khỏi, giọng nói của cô tản ra va chạm vào người đàn ông.

Cố Thời Sâm phả khí nóng, đôi môi mỏng ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng cắn.

Trong gương bị hơi nước làm mờ, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đung đưa, ái muội quyến rũ.

Cố Thời Sâm hạ kính mắt xuống che lấp con ngươi mang theo chút thái độ tà mị khác thường, rũ mắt che lại đáy mắt si cuồng.

Anh nhanh chóng đặt tay lên thành bồn nước, đầu ngón tay bắt đầu thâm đen do dùng lực quá mạnh, anh cong môi, nắm cổ tay cô kéo xuống dưới.

Không có lực để chống đỡ, cô nhẫn nại rên khẽ như là mất đi lực lượng sức mạnh của mình, cô bắt đầu xua tay và bắt đầu thoát ra.

Anh đem bàn tay của mình đặt lên vòng eo mảnh mai của cô, để cô chỉ có thể dựa vào anh, “Bảo bối, ngoan nào.”

Giọng anh mang theo vài phần mát lạnh, tiếng nói cấm dục bị d.ục vọng mê hoặc. giọng nói của anh mang theo hương vị dụ dỗ, dẫn dắt cô vào trò chơi.

Từ trong phòng tắm, một giọng nói đến tận xương tủy chậm rãi truyền đến, mang theo âm cuối câu dẫn, so với hồ ly còn quyến rũ hơn một chút.

Sau khi Từ Lị Lị từ nhà ăn của nhân viên trở về, vẫn luôn tìm Ôn Tử Hề, không thấy nên có chút để ý.

Hôm nay cô cố ý không chờ Ôn Tử Hề cùng nhau ăn cơm, nghĩ rằng cô ấy sẽ gọi điện đến tìm mình giúp đỡ chỉ đường, ai ngờ từ trưa đến giờ cũng không thấy bóng dáng Ôn Tử Hề đâu.

Điều này khiến cô càng tin chắc rằng Ôn Tử Hề có quan hệ với ai đó trong công ty, nhưng nó là loại quan hệ gì cô cũng không rõ.

Thấy sắp đến giờ làm việc, Từ Lị Lị hơi lo lắng, cô ta không lo lắng cho sự an nguy của Ôn Tử Hề, mà là sợ buổi chiều không có người chia sẻ công việc cùng mình.

Phải biết rằng, hai hôm trước, cô ta làm việc một mình thật sự rất mệt.

Nhưng mà điện thoại không gọi được, mãi cho đến sau khi cô làm việc một hồi quay về, mới phát hiện Ôn Tử Hề vậy mà lại ngồi dựa vào ghế mà ngủ.

Từ Lị Lị tiến lại gần, lòng đầy tức giận.

Mồ hôi trên đầu cô ta còn chưa khô, Ôn Tử Hề lại có thể yên tâm ngủ thoải mái!

Cô ta vỗ vai Ôn Tử Hề, vẻ mặt có chút lạnh lẽo, “Này, Ôn Tử Hề dậy đi, dậy đi…”

Động tác của Từ Lị Lị không nhẹ, Ôn Tử Hề tỉnh lại gần như ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc của cô phiếm hồng, đôi mi dài đang rũ xuống, có vẻ cô đang rất mệt mỏi.

Ôn Tử Hề không rõ nguyên do, ngước mắt nhìn cô, “Làm sao vậy?”

Từ Lị Lị thấy cô không giống giả vờ, ít nhiều vẫn là có phần thông cảm, “Cô, cô sao vậy?”

Từ Lị Lị cũng không phải thuận miệng hỏi mà cảm thấy Ôn Tử Hề chắc chắn đã đi ăn lâu rồi, muốn xem cô gái này biện minh như thế nào.

Lông mày của Ôn Tử Hề càng nhíu chặt hơn, “Tôi chưa ăn.”

Thân thể mệt mỏi đã khiến cô không còn cảm thấy đói khát, cô chỉ muốn yên tĩnh ngủ một lát thôi.

Ôn Tử Hề không quan tâm Từ Lị Lị đang suy nghĩ cái gì, có chút mấtkiên nhẫn, “Cô còn có chuyện gì sao?”

Từ Lị Lị nghĩ sao người này còn chưa ăn cơm? Trong lòng kinh ngạc và áy náy, nhưng thấy thái độ phớt lờ và khó chịu của Ôn Tử Hề, cô ta lập tức bình thường lại, bắt đầu thấy chán ghét.

Cô nói thẳng với Ôn Tử Hề, “Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với cô. Chúng ta đều tới đây thực tập, cô không thể nói không tới thì không tới, bình thường công việc đều là hai chúng ta cùng làm, lần này thì cho qua, nếu lần sau cô lại đến muộn, tôi sẽ báo cáo với công ty.”

Từ Lị Lị nói rất thẳng, Ôn Tử Hề không ngốc, cô nhướng mày, nói, “Nói xong chưa?”

Khóe môi nhếch lên nụ cười khinh miệt, nhìn bộ dạng không cam lòng của Từ Lị Lị, cười nhạo nói, “Nói xong rồi thì cách xa tôi ra một chút.”

Ôn Tử Hề nói xong liền đẩy cái ghế vào gậm bàn, để lại cái bóng dáng cho cô ta, tóc dài sau lưng chảy dài xuống bả vai, để lộ ra cần cổ thiên nga trắng trẻo.

Đang định dạy cho cô ấy một bài học thì Từ Lị Lị nhìn thấy những dấu vết ái muội.

Từ Lị Lị hít một hơi thật sâu.

Cô ta không phải là một cô gái ngây thơ, đương nhiên những dấu vết đó là gì.

Cô ta nhớ rất rõ buổi sáng Ôn Tử Hề mặc bộ áo dài này, nhưng cổ thật sự rất trắng, rõ ràng dấu vết trên đó là vừa mới có.

Không cần nghĩ cũng biết Ôn Tử Hề đã làm gì khi biến mất vào buổi trưa.

Từ Lị Lị lại lần nữa đổi mới suy nghĩ của mình về Ôn Tử Hề. Cô ta hận nghiến răng, nhưng ở đây không tiện ph.át tiết, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Cô ta khinh thường làm bạn với loại người này, nếu Ôn Tử Hề trắng trợn lười biếng thì mình phải càng tích cực chăm chỉ làm việc.

Cô ta không tin tất cả mọi người đều nông cạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà không xem năng lực, cô ta muốn chứng minh mình mạnh hơn Ôn Tử Hề rất nhiều!