Sắc Đẹp

Chương 19: Khởi động



Phòng họp.

Các giám đốc phòng ban mỗi người đều nơm nớp lo sợ mà báo cáo, đã qua hai phút, họ nhìn nhau, và chờ đợi cuộc họp kết thúc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đã một giờ trôi qua, mọi người đều chăm chú vào màn hình máy tính trong tay, không ai dám quấy rầy.

Hàn Lương đứng cạnh nhìn thấy không khí tương đối quỷ dị, ho nhẹ một tiếng, “Ông chủ.....”

Lúc này Cố Thời Sâm mới thu hồi tầm mắt, “Tan họp”.

Gần một giây sau, tất cả mọi người đều đứng dậy. nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Một đám người ở thang máy, ồn ào như muốn nổ tung.

“Hôm nay Cố tổng làm sao vậy, cảm giác có điều gì không ổn!”

“Đúng vậy, tôi nhận chức lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy anh ấy lại thất thần trong cuộc họp.”

Ngày thường Cố Thời Sâm đều nghiêm túc và khắt khe với mọi người và chính bản thân, rất ít thất thần.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Toàn bộ cuộc họp hôm nay kéo dài gần một tiếng đồng hồ, và Cố Thời Sâm đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một cách nghiêm túc và chăm chú không hề chớp mắt.

“Tôi đoán Cố tổng đang tính đến chuyện xuất gia, hiện tại đối với công việc công ty đều cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ trên màn hình là phần giới thiệu về quy trình xuất gia như thế nào!”

Hán Lương không đi theo ra ngoài, nhưng hắn có thể đoán được ngày hôm nay trên nhóm chat nói về điều gì, ước chừng có liên quan đến chuyện ông chủ của chính mình và chuyện xuất gia.

Chỉ có hắn mới biết thứ gì đang chiếu trên màn hình máy tính của Cố Thời Sâm, nhưng hắn không dám nói một lời.

Sau khi mọi người trong phòng họp đều đã đi ra hết rồi, Cố Thời Sâm hỏi: “Phu nhân có ăn cơm trưa không?”

Hàn Lương: “Không ạ.”

Anh thầm chửi dạo này ông chủ mắc chứng hay quên, hết giờ nghỉ trưa hôm nay mới nỡ thả người đi.

Anh thấy phu nhân rời đi với khuôn mặt đỏ bừng, không biết có phải là bị chọc tức hay không.

Cố Thời Sâm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người đang an tĩnh ngủ trong màn hình theo dõi, “Sắp xếp người làm một phần đưa tới, rồi ngươi tự mình mang đi.”

Hàn Lương gật đầu rồi rời khỏi phòng họp.

Trong khi hình ảnh trên màn hình máy tính vẫn đang chiếu, Cố Thời Sâm cụp mắt, nhìn chằm chằm Ôn Tử Hề nằm bò lên bàn mà ngủ.

58 phút, ngoại trừ tám phút trước đó nói chuyện với người khác thì cô đã ngủ được 50 phút, và lật qua lật lại năm lần.

Cố Thời Sâm biết cô không ngủ ngon.

Thậm chí cơm trưa cũng chưa ăn, anh nghĩ rằng Ông Tử Hề cực kỳ mệt mỏi, và cũng cực kỳ tức giận.

Buổi trưa anh hơi mất khống chế.

Cầm tấm ảnh cô chụp, làm anh nhớ tới hai năm trước, khi đó Ôn Tử Hề cũng giống hiện tại, nhiệt tình yêu thương nghề nhiếp ảnh, thích chụp những thứ mà cô thích.

Niềm yêu thương dạt dào trong cô rất dễ thấy, chính là hôm nay, cô tự chụp ảnh cho anh.

Cố Thời Sâm cảm thấy mình đã si ngốc rồi.

Anh dùng hôn nhân để trói buộc Ôn Tử Hề không hề hay biết, muốn cô thừa nhận d.ục vọng tích tụ 8 năm của anh, hiện tại lại bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ cô yêu anh.

Nghĩ đến đây, anh cười lạnh, trong mắt đầy sự u ám.

Anh nhìn bóng người nho nhỏ trong màn hình, tha thiết mà say mê.

Cô đã là của mình, không phải sao?

** 

Thời điểm Hàn Lương tới tầng 15, rất nghiêm túc tìm từ, anh nghĩ mình nên nói thế nào để biểu đạt lòng quan tâm của Cố tổng nhỉ?

Dù sao từ lúc mở họp, Cố Thời Sâm đã nhìn chằm chằm vào màn hình camera theo dõi ở lầu 15 chính một giờ đồng hồ, anh cũng bị dọa không nhẹ.

Tới lầu 15 rồi, Ôn Tử Hề còn nằm trong góc ngủ.

Hàn Lương không sợ ai thấy mình, chỉ sợ mình bị người khác hiểu lầm thôi. Chủ yếu là bất cứ chuyện gì liên quan đến bà chủ, ông chủ đều dễ ghen lắm.

Anh khụ khụ, cảnh giác nhìn bốn phía, “Phu nhân.”

Vừa nghe thấy tiếng Hàn Lương gọi, Ôn Tử Hề liền tỉnh, cô híp mắt, đôi mắt mông lung dần thanh tỉnh, “Là trợ lý Hàn à.”

Thanh âm lén lút sau lưng làm Ôn Tử Hề có chút cảnh giác, nhưng cô không nghĩ tới sẽ là Hàn Lương, “Làm sao vậy, có chuyện gì hả?”

Hàn Lương ý bảo cô đến chỗ không có ai, Ôn Tử Hề lười nhác đứng dậy, hai người an toàn đi tới thang máy mà không gặp ai khác.

Hàn Lương đứng ở bên trong, Ôn Tử Hề ở bên ngoài, nếu nhìn từ phía sau thì cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng của Ôn Tử Hề, hai người ở đó nói chuyện với nhau.

Hàn Lương đem đồ ăn đưa ra ngoài, “Phu nhân, đây là đích thân ông chủ kêu tôi chuẩn bị cho cô.”

Ôn Tử Hề khẽ nhìn lướt qua, ánh mắt lập tức u oán, “Nói với Cố Thời Sâm, tôi  không đói bụng!”

Cẩu nam nhân đưa cơm làm cô nhớ tới bộ dạng của mình trong phòng tắm, dù cô có nói bao lời xin tha thì Cố Thời Sâm cũng không chịu thả cô.

Hộp cơm này chính là trầ.n trụi khiêu khích cô. Quả là vũ nhục!

Cái này Hàn Lương cũng xấu hổ, tay giữ nguyên tư thế, không biết nên nói như thế nào, “Đúng rồi, lúc nãy ông chủ có bảo tôi giúp xin nghỉ cho cô với Thụy Ảnh, buổi chiều nay phu nhân không cần phải trở về làm việc.”

Ôn Tử Hề liếc anh ta một cái.

Hàn Lương khẩn trương cuống quýt, tiểu nhân trong lòng bắt đầu cuồng vừa vả miệng vừa chửi: Ai bảo mày lắm miệng! Ai bảo mày lắm miệng!

“Anh đi về trước đi, tôi quay lại làm việc.”

Hàn Lương trơ mắt nhìn Ôn Tử Hề ngồi trở lại ghế, bắt đầu tiếp tục ngủ, không, là “làm việc”.

Anh cảm thấy vợ chồng nhà này càng ngày càng giống nhau, ít nhất nếu so khí thế thì không biết ai thua ai.

Hàn Lương đành phải âm thầm trở về báo cáo với tổng tài.

**

Cuối cùng Ôn Tử Hề không thể ngủ một giấc yên ổn.

Sau khi Hàn Lương trở về không bao lâu, Cố Thời Sâm liền tới rồi.

Người đàn ông tây trang đi giày da đứng ở chỗ an toàn, của thang máy lầu bên kia ánh sáng thực tối mờ, chính là tồn tại cảm giác hắn quá mạnh mẽ, làm người rất khó bỏ qua hắn.

“Anh đến đây làm gì!”

Ôn Tử Hề có chút sinh khí, đứng ở trước mặt hắn cũng không có chút khí thế gì. Nhìn lên tư thế làm cô lửa giận càng lớn.

Cô biết chính mình ở trên giường căn bản là không có gì là làm chủ quyền, chỉ có thể bước chân đi theo Cố Thời Sâm.

Chính là hôm nay Cố Thời Sâm hiển nhiên quá làm bậy, cô còn phải đi làm, thế nhưng vẫn tùy tiện như vậy.

Còn lại hại chính mình bị người có tâm lải nhải một phen, một cái buổi chiều của cô đều gặp phiền toái ý loan.

Biết rõ Từ Lị Lị là cố ý châm chọc cô, đáng giận cô còn không tìm được lý do để phản bác, dù sao chuyện cô có người chống lưng là sự thật.

Cố Thời sâm không biết cô suy nghĩ cái gì, hắn tập chung chú ý tới khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt của Ôn Tử Hề, “Anh đưa em về nhà.”

Hán nhìn chằm chằm cô nhìn cả buổi trưa, cơm trưa không ăn, còn mệt thành như vậy, hắn lo lắng thân thể cô chịu không nổi.

“Em không cần anh giả bộ quan tâm!”Ôn Tử Hề hầm hừ, khuôn mặt nhỏ hiện lên, chính là nói trong lòng không vui đó là giả.

Cô đương nhiên nhìn ra được Cố Thời Sâm cái lão cổ bản này thực sự quan tâm cô, nhưng cũng không thể che giấu đi việc giữa trưa hôm nay “hành vi phạm tội” của anh

Cố Thời Sâm nhíu mày, tiếng nói trầm thấp có chút bất đắc dĩ, “Tử Hề, em ngoan nào.”

Thanh âm hắn rất có tình tứ, rất êm tai, Ôn Tử Hề rất ít thấy hắn thấp giọng dỗ dành cô, khi sự tình mất khống chế, hắn cũng chỉ là ngẫu nhiên câu dẫn cô, làm cô có chút loạn tình si mê.

Mặt mày Ôn Tử Hề rốt cuộc nhiễm chút thái độ nũng nịu, không tình nguyện cong môi nói,”Vậy được rồi”, cô bỗng nhiên nhướng mày, con ngươi nhấp nháy mang theo chút tinh kế, “nhưng anh phải đồng ý với 1 yêu cầu của em.”

Cố Thời Sâm kiên nhẫn nghe: “Chuyện gì?”

Anh không đồng ý ngay, vì suy nghĩ của Ôn Tử Hề thay đổi rất nhanh chóng, anh có chút theo không kịp.

Ôn Tử Hề cười kéo cà vạt anh xuống, Cố Thời Sâm thuận thế cúi đầu.

Cô khẽ thì thầm vào tai anh.

** 

Thời điểm nhân viên Khải Thời tan tầm, người lui người tới nối liền không dứt, mọi người đều vội vội vàng vàng.

Chính là có người tinh mắt chú ý tới người đi cạnh Cố Thời Sâm.

Không có cố ý che lấp, nhưng cũng không thấy rõ bộ dạng.

Ngoại trừ Hàn Lương, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy ông chủ bọn họ đi cạnh người khác phái, tuy rằng thấy không rõ mặt, nhưng đôi chân nổi bật tinh tế trắng nõn, còn có vòng chân màu đỏ dễ thấy, làm người ta liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Điều này khiến từ trên xuống dưới Khải Thời đều chấn động.

Khi nhân viên tan tầm, bọn họ cũng thảo luận ở thang máy. Từ Lị Lị ở bên trong, có chút tò mò, chẳng qua không dám hỏi nhiều.

Nghe không đầu không đuôi, chỉ biết là Khải Thời có một nhóm chat bàn luận về đủ loại tin tức, thấy biểu cảm của mọi người rất kinh ngạc.

Từ Lị Lị đột nhiên nhớ tới hôm nay mình bắt gặp Ôn Tử Hề lén lút gặp mặt nói chuyện với đàn ông, còn là hai người khác nhau.

Cô ta nghĩ chắc chắn chuyện mà những người này đang bàn tán có liên quan đến Ôn Tử Hề.

Nhưng mà cô ta không có cách nào chứng thực, bởi vì buổi chiều lại không thấy Ôn Tử Hề đâu.

Cô ta có trộm đi lên chỗ biên tập phản ánh tình huống, thế nhưng biên tập lại nói với cô ta rằng Ôn Tử Hề bị Khải Thời lấy lý do không đủ người để điều đi hỗ trợ.

Từ Lị Lị càng ngày càng bội phục thủ đoạn của Ôn Tử Hề.

**

Biệt thự Đình Thịnh Loan.

Ôn Tử Hề sau khi trở về, bữa tối ở biệt thự đã sớm chuẩn bị xong, cô thực sự thấy đói bụng, còn cực kỳ mệt.

Bất quá vì duy trì vóc dáng cô cũng chỉ ăn bảy phần no, chậm rì rì trở về phòng ngủ, Cố Thời Sâm phía sau không nhanh không chậm đi theo.

Cố Thời Sâm muốn làm việc, liền trực tiếp đi tới thư phòng, mà Ôn Tử Hề ngâm mình trong bồn tắm một giờ, thoải mái dễ chịu thiếu chút nữa là ngủ quên.

Thời điểm ra tới, bên ngoài biệt thự trời đã đều tối sầm.

Màn đêm buông xuống ánh đèn rực rỡ mới lên, gió đêm không lưu tình chút nào mà thổi mạnh, trong chốc lát có chút sợi tóc liền  phiêu phiêu bay theo làn gió.

Ôn Tử Hề cầm trong tay ly rượu vang đỏ, tháo đi lớp trang điểm ba ngày, ngũ quan tinh xảo càng thêm yêu kiều xinh đẹp, rượu vang đỏ mang đến sự an ủi, làm đuôi mắt khẽ cong, tà mị câu dẫn người.

Cô hôm nay chính là không có sức lực để đi trêu chọc Cố Thời Sâm, ban ngày bị hắn lăn lộn quá sức, buổi tối cô không nghĩ chính mình đi tìm hắn làm mình chịu tội.

Bất quá, hiển nhiên ông trời không nghe được tiếng lòng của cô, rượu mới uống được một nửa, Cố Thời Sâm đã trở về.

Ôn Tử Hề hầm hừ nói thầm một câu, có chút không tình nguyện trở về phòng ngủ.

Cô đây là bị Cố THời Sâm lăn lộn đều tổng kết ra được kinh nghiệm, cái lão cổ bản này kỳ thật trong lòng phóng túng rất nhanh, đối với sự tình, hắn giống như càng ham thích với ngoại trừ giường còn thích ở nơi khác.

Ôn Tử Hề liếc mắt trộm nhìn ngắm một cái trống rỗng ra ban công, yên lặng nuốt nước miếng, nhưng cô không ngờ ngày hôm sau mình cùng Cố Thời Sâm xuất hiện ở trên tin tức giải trí.

.....

Sau khi Cố Thời Sâm rửa mặt, Ôn Tử Hề ngoan ngoãn ngồi dựa ở mép giường chơi điện thoại, ánh mắt hắn không chút để ý, đảo mắt qua bức màn che kín mít ngoài ban công, ánh mắt có chút sâu thẳm.

“Không ngủ được?” Anh ngồi xuống vị trí đầu giường, ngồi dựa gần Ôn Tử Hề.

Bất quá dáng vẻ ngồi của anh cũng trái ngược Ôn Tử Hề lười nhác một trời một vực, mặc dù là khi ngủ, anh cũng là có nề có nếp.

Ôn Tử Hề nghe khẩu khí của anh, hẳn là tâm tình không tồi, lại to gan mà nói về chuyện này, “Nghĩ đến chuyện ngày mai.”

Ngày mai chính là cô cùng Ôn Tử Di đi tới quán cà phê coi mắt, hôm nay cô đề nghị Cố Thời Sâm cùng đi với cô, bị cự tuyệt như trong dự kiến.

Cô phải trả giá rất đắt thì mới miễn cưỡng thuyết phục anh.

Cơ hôi kích thích chỉ có một lần như này thôi, cô không muốn dễ dàng buông tha.

Thoạt nhìn Cố Thời Sâm cũng không có hứng thú, “Đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ôn Tử Hề bất mãn với câu trả lời của anh, túm áo ngủ ở trên vai anh, giả vờ tức giận, “Cố Thời Sâm, hôm nay anh đã nói khi nào về nhà thì sẽ đồng ý với em!” Cô nhướng mày, trong mắt có chút khiêu khích, “Đường đường là tổng tài Khải Thời, anh sẽ không nuốt lời chứ?”

Cố Thời Sâm híp mắt nhìn cô, đôi mắt dưới chiếc mắt kính phủ sương mờ.

Ôn Tử Hề nhìn anh nghiêm túc tự hỏi, nhanh nhảu rèn sắt khi còn nóng, lại dựa gần hơn, “Chẳng lẽ mắt em có tật, nhìn lầm người? Thực ra Cố tổng của chúng ta là người thích lừa gạt sao? Đáng thương cho thiếu nữ lỡ sa chân….A!”

Cố Thời Sâm kịp thời ngăn cản không cho cô nói tiếp.

Ôn Tử Hề bị đè lên trên chiếc chăn mềm mại, sợi tóc hỗn độn dính lung tung trên mặt, đáy mắt không che giấu được ý cười.

Cố Thời Sâm cúi đầu hôn cái miệng nhỏ cả ngày nói không ngừng nghỉ, hơi mang chút trừng phạt cắn cắn, “Em không phải là thiếu nữ.......”

Từ giây phút cô đâm vào ngực anh, Ôn Tử Hề cô đã là vật trong tay Cố Thời Sâm anh rồi.

Hiện giờ, cô đã là vợ của anh!

Con ngươi của Ôn Tử Hề lóe sáng, cô bắt đầu cử động, lay lay cánh tay anh, trên mặt mang theo ý cười: “Em mặc kệ, dù sao anh cũng phải đi cùng em.”

Cô duỗi tay tháo dây lưng áo ngủ của anh, ngón trở quấn vòng vòng, giọng nói điềm đạm lại mang theo ý làm nũng chơi xấu.

Cố Thời Sâm nắm lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn của cô, có chút bất đắc dĩ, anh nhẹ giọng, “Được.” Sau đó ôm người vào trong lồ.ng ngực, “Ngoan, đi ngủ sớm thôi.”

Giọng anh trầm thấp, giống như tiếng đàn Cello thong thả mà thâm tình. Ôn Tử Hề mỉm cười khi thực hiện được ý đồ.

Cô biết Cố Thời Sâm thỏa hiệp.

Nét mặt giãn ra, dịu dàng mỉm cười, cuối cùng mỹ mãn nhắm mắt lại, an tâm rúc trong lòng anh, chìm vào giấc ngủ ngon.

Hình như cô không nhận ra, càng ngày cô càng thích làm nũng.

Cố Thời Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngủ ngon lành trong lòng mình, mê mẩn ngắm một lúc lâu mới lưu luyến nghỉ ngơi.