Sắc Dụ

Chương 111



Sắc mặt tôi có chút tái nhợt, tay nắm chặt thành nắm đấm, không dám nhìn ra bên ngoài lần nữa. Sau khi nói chuyện với người lái xe xong, Chu Dung Thành quay qua nhìn tôi. Ông ta hỏi tôi có thích ăn bánh hoa quế thơm ngọt ở phố cổ không.

Tôi lơ đãng nói thích.

Ông ta vén mấy sợi tóc đang xõa trên má tôi ra sau tai, dùng ngón tay véo cằm tôi, rồi nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc lâu: "Sao sắc mặt em khó coi như vậy?"

Tôi vỗ vỗ ngực: "Em thấy hơi buồn nôn. Đứa nhỏ này thật là nghịch ngợm. Đợi đến bốn năm tháng nữa chắc nó quậy tung cái bụng em lên mất."

Vừa nghe tôi nói về đứa trẻ, ông ta lập tức hết nghi ngờ, lấy tay sờ vào bụng tôi: "Xem ra là một bé trai rồi.”

"Con trai thì tốt rồi. Nó sẽ là tình nhân bé nhỏ của em. Em không muốn sinh con gái để rồi phải đi tranh giành anh với con bé đâu."

Ông ta cười một cái, nói: “Được rồi, em muốn đẻ con trai hay con gái đều được.”

Chiếc xe từ từ chạy trên con phố dài. Chu Dung Thành liếc nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe bên phía tôi. Kiều Dĩ Thương đã bước vào cổng bệnh viện, không còn thấy bóng dáng ông ta. Anh Bắc vẫn còn đứng trên bậc thềm. Lúc này, đúng lúc ông ta quay đầu lại thì vừa lúc nhìn thấy chiếc xe này.

Tôi lập tức tránh né, quay mặt ra sau. Chu Dung Thành không hề nhận ra sự khác thường của tôi. Ông ta vẫn rất chăm chú nhìn chút nữa: "Tay sai của Kiều Dĩ Thương, Hàn Xuân Bắc."

Người tài xế hạ cửa kính xe xuống, kiểm tra một lúc rồi nói: "Đúng là ông ta, tay sai đắc lực nhất trong băng đảng của Kiều Dĩ Thương. Không có gì mà ông ta không xử lý được. Tôi nhớ Đội Điều tra Hình sự đã từng nói nếu mất đi Hàn Xuân Bắc, Kiều Dĩ Thương hầu như sẽ gặp phải những chuyện chẳng tốt đẹp gì, chẳng khác nào trồi lên mặt nước."

Chu Dung Thành bình tĩnh thu lại ánh mắt: "Không thể loại bỏ Hàn Xuân Bắc được. Kiều Dĩ Thương làm việc rất cẩn trọng, không để lộ dấu vết gì. Tất cả thuộc hạ của ông ta chắc cũng đều học được tính xảo quyệt từ ông ta, chùi đít phải chùi cho sạch. Hơn nữa, Hàn Xuân Bắc không phải là người mà ông ta nâng đỡ lên, nên bản thân Hàn Xuân Bắc cũng rất nổi tiếng. Kiều Dĩ Thương bảo vệ ông ta, cũng chính là đang tự bảo vệ mình. Ngay cả văn phòng quận còn không thể động vào thì văn phòng thành phố cũng sẽ rất khó để bắt được ông ta."

Trong giới xã hội đen hỗn loạn, loại người già dặn như bọn họ đã trải qua biết bao nhiêu thử thách, xương cốt cũng không còn cứng nữa. Có dùng ba mươi sáu loại cực hình tra tấn thì bọn họ cũng không nói ra. Có muốn cũng vô dụng, đào cũng không được gì cả.

Người tài xế nói rằng có vẻ như vợ sắp cưới của Kiều Dĩ Thương đang mang thai, có thể sẽ sinh cùng lúc với bà Chu.

Chu Dung Thành không hề biết rằng bản thân mình đang bất cẩn mà đem chuyện riêng nói trước mặt tôi. Có lẽ ông ta không còn hứng thú, nên không trả lời lại. Người lái xe cũng không nói gì thêm nữa.

Vào buổi trưa ngày thứ ba sau khi tôi xuất viện, ủy viên Cố mời Chu Dung Thành và tôi đến nhà hàng Oanh Hoàng để dùng bữa, bàn chút về những sắp xếp điều động nhân sự do chính quyền Tỉnh vừa ban lệnh.

Sau bữa tiệc mừng sinh nhật mẹ của ủy viên Cố, cả hai người họ đã thường xuyên gặp mặt, cũng liên tục mời tôi tới nhà chơi. Mẹ của ông ta rất nhớ tôi. Phải nói rằng mặc dù tôi rất hay gây chuyện, trêu chọc người khác, nhưng chiến lược này vẫn khá hiệu quả.

Mấy tháng gần đây, Chu Dung Thành thường xuyên kết giao với nhiều người nên có rất nhiều tin đồn cho rằng cô gái ở bên cạnh ông ta rất giỏi giao tiếp, mở đường cho ông ta, là người phụ nữ hiếm có trong giới gái bán hoa lẳng lơ. Vậy nên tất cả các cán bộ viên chức, trên con đường thăng tiến của họ, muốn giao tiếp qua lại với Chu Dung Thành, sẽ đều muốn ông ta mang theo vợ mình. Bọn họ không chỉ muốn xem phong thái của tôi, mà còn muốn học cách giao tiếp từ tôi nữa.

Tôi đi cùng Chu Dung Thành đến nhà hàng Oanh Hoàng. Ủy viên Cố và vợ ông ta đã ngồi trong phòng riêng. Trước mặt bọn họ đặt bốn chiếc đĩa gốm rất tinh xảo. Các cạnh của đĩa là những đường gợn sóng bằng sứ với những hoa văn màu xanh. Bên trên còn đặt một đôi đũa gỗ dài, màu đen. Tiếng nước lăn tăn gợn sóng. Ba nén hương được đốt trong chiếc vạc đối diện với bệ cửa sổ, tỏa ra mùi hương rất nhẹ nhàng. Mọi thứ trông vô cùng yên tĩnh.

Có vẻ bọn họ đã chờ khá lâu rồi. Họ đã uống hết nửa ấm trà, đang cười nói, chỉ tay vào mấy con cá đuôi phượng trong bể cá. Thấy chúng tôi bước vào, bọn họ lập tức đứng dậy nghênh đón. Sau khi chào hỏi xong, ủy viên Cố nhìn về phía tôi.

Giọng điệu ông ta có chút xúc động, nói: "Ở tiệc mừng thọ hôm trước, tôi còn nhớ rõ tôi đã xưng hô như thế nào với cô. Vậy mà bây giờ cô đã thành bà Chu rồi. Thời gian trôi nhanh quá. Mẹ tôi vẫn luôn nhắc tới sự thông minh, lanh lợi của bà Chu. Bà ấy còn yêu quý cô còn hơn cả con cháu của mình."

"Bà cụ Cố coi trọng tôi như vậy, chờ mấy ngày nữa cái thai ổn định hơn chút, tôi và cháu trai sẽ đến thăm bà cụ."

Ủy viên Cố cười lớn, vỗ vỗ bả vai Chu Dung Thành: "Thật kinh ngạc! Người ta có câu "Sau lưng người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của những người phụ nữ". Người vợ trước của anh không làm được điều đó. Bây giờ, nếu có người phụ nữ này giúp đỡ, Dung Thành à, tương lai anh sẽ vô cùng tươi sáng đấy, sớm muộn gì cũng trở thành nhân vật cấp cao của một tỉnh thôi.”

Chu Dung Thành liếc tôi một cái, cười: "Cô ấy chỉ được cái miệng lanh lợi thôi. May mà bà cụ không chê."

Sau khi họ vào chỗ ngồi, tôi bắt tay với bà Cố vẫn luôn cười tươi, không nói gì từ đầu bữa tới giờ. Tôi chủ động chào hỏi với bà ta. Bà ta gật đầu và nói rằng bà ta biết tôi. Ở cái đặc khu này, có ai là không biết tiếng tăm của bà Chu. 

Tôi ra vẻ ngạc nhiên, hỏi thực sự tôi nổi tiếng như vậy sao.

Bà ta nhẹ nhàng kéo tôi ngồi xuống bên cạnh: "Nghe nói bà Chu có xuất thân không được tốt, nhưng rất có năng lực. Tôi rất ngưỡng mộ những người như vậy. Nghĩ đến khi còn bằng tuổi bà Chu bây giờ, bản thân tôi chuyện gì cũng không biết. Thật là xấu hổ mà. Trong mắt mọi người, bà Chu đã sớm là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc rồi."

Tôi cười và nói rằng mọi người đã quá yêu quý và đề cao mình quá rồi, điều này khiến tôi rất khó xử.

Bà Cố dùng muôi múc một chút súp rau củ: “Tôi nghe nói khi bà Chu và cục trưởng Chu gặp nhau lần đầu tiên, anh ấy còn chưa chia tay với người vợ trước. Một khi đàn ông công thành danh toại rồi, họ sẽ vô cùng lý trí trong việc giải quyết vấn đề hôn nhân của bản thân, bởi vì khi thân bại danh liệt, họ chỉ có một con đường."

Sau khi ăn xong, bà ta mỉm cười nhìn tôi: "Nhìn bà Chu tôi mới thực sự hiểu vì sao cục trưởng Chu lại mạo hiểm như vậy. Sự thông minh và rộng lượng của cô đúng là thứ mà những người phụ nữ khác không có được."

"Đó là bởi vì bọn họ chưa thấy khí chất của bà Cố thôi. Nếu không thì làm sao tôi có chỗ chứ. Tôi tuổi còn trẻ, hay nóng nảy, không hiểu chuyện. Phụ nữ càng trải qua nhiều năm tháng mới càng đằm thắm, thú vị."

Bà ta hơi sững người một lúc rồi cười tủm tỉm, ngượng ngùng nắm lấy cánh tay của ủy viên Cố, nói: "Làm sao bây giờ, bà Chu thật biết lấy lòng người khác, cái miệng nhỏ này thật như nằm lòng thiên hạ."

"Trước khi tới đây, anh đã nói với em như thế nào? Nếu em không chuẩn bị tốt, em sẽ bị bà Chu làm cho choáng váng đấy. Nếu không phải vậy thì mẹ có nhớ cô ấy nhiều như vậy không?"

Bà Cố la lên một tiếng, hơi ghen tị, nói: "Mẹ chồng tôi thật là khéo nhìn người. Không dễ gì bà ấy thích một người đâu. Tôi đã chăm sóc bà ấy gần ba mươi năm nay rồi, mà bà ấy cũng chưa từng khen tôi một câu nào. Tôi thật ghen tị với bà Chu."

Bọn họ cười lớn. Chu Dung Thành cầm lấy tay tôi, rót đầy rượu cho ủy viên Cố và hỏi ông ta chính quyền Tỉnh có chính sách gì, sao lại vội vàng như vậy.

Ủy viên Cố cầm ly rượu lên, cụng ly với ông ta, nhưng không uống ngay. Thay vào đó, ông ta suy nghĩ và nói: "Thực ra, xét theo thành tích và danh tiếng hiện tại của anh, thì Phó Sở trưởng đã khiến anh phải chịu thiệt rồi. Cấp trên đã nghĩ nếu anh tiếp tục giữ chức cục trưởng đặc khu, rất có thể sẽ bị hiểu lầm là đang loại trừ, chèn ép anh. Nên sau khi cân nhắc nhiều lần, mới có ý định phân công anh về làm Cục trưởng cục thành phố An Châu này. Chức vụ này ngang với chức Phó Sở trưởng, nên cũng được coi là thăng chức cho anh một chút."

Chu Dung Thành nhíu mày: "Mượn cớ thăng chức cho tôi để chặn miệng."

"Cũng không thể nói như vậy. Không có ai trong giới viên chức là không mong muốn được thăng chức. Đặc khu bên này sẽ sớm không còn được bình yên nữa. Tam giác vàng Triệu Long muốn đặt một chân lên bến tàu. Một mình Kiều Dĩ Thương đã rất khó giải quyết rồi, lại thêm làn sóng thế lực của ông Thường này nữa. Anh làm Cục trưởng Thành phố, nếu có chút rắc rối nào cũng rất khó có thể trách tội. Tôi tìm cho anh con đường ổn định như vậy thì anh cũng phải hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi chứ."

Chu Dung Thành nói rằng Cục trưởng Cục Thành phố An Châu có quan hệ tốt với ông ta. Nếu ông ta bị điều tới đó thì đối phương phải làm sao. Ủy viên Cố vỗ vỗ mu bàn tay ông ta: "Thành tích của ông ấy không đủ, điều lên trên rất khó. Có thể ông ấy sẽ đến đặc khu để tiếp nhận vị trí của anh."

Chu Dung Thành sửng sốt một giây, rồi đột nhiên đặt ly rượu xuống: "Đây không phải là khiến tôi đi gây thù chuốc oán với giới quan chức sao. Tôi đã quản lý đặc khu này hơn mười năm nay rồi, còn không áp chế được nó. Người khác đến cũng vô ích thôi."

Ủy viên Cố bảo ông ta đừng xúc động. Chính quyền Tỉnh nghi ngờ ông ta có ý kiến với một lãnh đạo nào đó trong Sở nên mới có thể chống lại việc điều động nhân sự này. Nếu đắc tội với cấp trên thì đúng là một rắc rối lớn.

Chu Dung Thành không nói lời nào. Ủy viên Cố thấy sắc mặt ông ta không tốt, liền lảng sang việc khác, nói chúng ta nên uống rượu trước.

Công việc kinh doanh của Chu Dung Thành ở đặc khu chính là lý do khiến ông ta không muốn rời đi nhất. Lý do thứ hai là mạng lưới quan hệ của ông đặc khu này rất tốt. Nếu đến An Châu, ông ta sẽ phải làm tất cả mọi việc lại từ đầu. Ông ta không phải loại người thích xã giao. Giới quan chức rất nham hiểm. Ông ta rất không vừa mắt với thói tham nhũng, mục nát của các lãnh đạo cấp trên, càng không muốn kết giao với những người đó. Ông ta hiểu rằng khi đã ở trong vòng vây của bọn họ rồi thì không thể lo một thân một mình mình được.

Tôi mỉm cười, nâng ly rượu với ủy viên Cố. Sau một hồi trò chuyện, tôi giả vờ tò mò hỏi ông ta là vị lãnh đạo cấp cao nào mà coi trọng Chu Dung Thành như vậy. Ông ta nói ai cũng muốn. Một người có thành tích nổi trội như vậy, sao có thể bị chôn giấu ở cục thành phố nào được chứ.

"Cấp cơ sở tạo ra kết quả, cấp càng cao thì càng mắc bệnh hình thức. Ít ai thực sự có thể làm nên chuyện. Anh ấy không muốn bị điều qua đó đúng là có chút tư lợi. Gốc rễ của anh ấy là ở đặc khu này. Anh ấy đã dồn biết bao nhiêu tâm huyết và sức lực của mình để cống hiến cho mảnh đất này. Bây giờ bảo anh ấy vứt bỏ tâm huyết của mình, liệu anh ấy có thể bỏ được sao?"

Ủy viên Cố sửng sốt, cầm ly rượu, nhất thời quên rằng mình định nói cái gì. Một lúc sau, cuối cùng, ông ta cũng phản ứng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi: "Bà Chu cũng có chút hiểu biết về chính trị."

"Chồng tôi là quan chức, đương nhiên tôi phải biết một chút chuyện."

"Sự thông minh của bà Chu còn lâu mới thể hiện được những điều này."

Tôi nắm cổ tay ông ta để lấy chai rượu, rót đầy ly cho ông ta, sau đó nâng cốc lên mỉm cười: "Ủy viên Cố, sự thông minh của phụ nữ chẳng qua chỉ làm cho người đàn ông đẹp hơn, không thể làm nên trò trống gì. Uống rượu mới là điều thiết thực nhất. Cuộc sống phải tận hưởng niềm vui. Chúc ủy viên và Dung Thành luôn luôn hạnh phúc."

Nụ cười của ông ta có chút nặng nề, nhưng ông ta vẫn rất vui vẻ nâng ly lên, tiếp nhận ly rượu chúc của tôi. Sau đó ông ta và Chu Dung Thành quyết định không nhắc tới chuyện thăng chức nữa. Bọn họ chỉ uống rượu và dùng bữa. Tôi thỉnh thoảng kể một vài câu chuyện cười để thêm phần vui vẻ, không mất lòng nhau.

Lần này tôi gặp bà Cố. Chúng tôi đã thiết lập một tình bạn rất tốt. Bà ta cũng rủ tôi đi thẩm mỹ viện, nhưng tôi vẫn giữ một mức độ nhất định với bà ta. Phụ nữ quá thân với nhau cũng rất dễ xảy ra hiềm khích.

Sau khi Chu Dung Thành và Thẩm Quỳnh Tư hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi cũng không lập tức thúc giục ông ta cưới tôi. Ngược lại, tôi còn chủ động đề nghị ông ta đợi một thời gian nữa, khi sóng gió qua đi rồi mới nói chuyện.

Vụ ly hôn của Cục trưởng Cục Thành phố là một vụ bê bối lớn trong giới quan chức. Mặc dù ai cũng biết rằng ông ta ly hôn vì nhân tình, nhưng thực sự chuyện không phải như vậy, để tránh có kẻ ty tiện bỉ ổi nói xấu sau lưng mình, chuyện vui lại trở thành chuyện không hay.

Chỉ cần việc kết hôn và ly hôn, ngoài bà Chu tôi ra không thể có ai khác. Có phải việc cho tôi một danh xưng ngay lập tức cũng không còn quá quan trọng hay không? Việc đó không phải chỉ là hình thức thôi sao?

Sau một vài ngày sống yên ổn, tôi có chút ngây ngất, quên hết những người đã đe dọa tôi. Bỗng nhiên một đêm, Chu Dung Thành đi làm về rồi gọi tôi vào phòng sách của ông ta. Ông ta nghiêm nghị nói rằng có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với tôi.

Khi tôi hỏi đó là chuyện gì thì ông ta hơi bối rối và do dự: “Anh định đưa Chu Tiệp về bên cạnh anh. Chúng ta sẽ chung sống cùng nhau.”

Nghe xong, sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi. Tôi cũng sẽ không ác độc đến mức không khoan dung với cả một đứa nhỏ. Điều mấu chốt là làm mẹ kế rất khó. Trong mắt người ngoài hầu hết mẹ kế đều rất độc ác. Mà mẹ kế lại còn là nhân tình của ba, tâm địa độc ác. Cho dù tôi có là tốt đến đâu thì cũng bị áp lực không có kết quả tốt đẹp.

Đứa nhỏ vẫn còn bé, tính tình lại nổi loạn, ngang bướng. Chịu ảnh hưởng từ sự thù hận của Thẩm Quỳnh Tư với tôi, ai biết được cậu ấy có thể chấp nhận tôi hay không. Nhìn qua cũng biết tôi còn rất nhiều khó khăn như thế nào.

Tôi có chút cứng ngắc hỏi Chu Dung Thành: "Thẩm Quỳnh Tư có đồng ý không?"

Ông ta nói bọn họ đã bàn bạc rằng Thẩm Quỳnh Tư và ông ta sẽ chia ra, mỗi người chăm sóc cậu ấy nửa năm. Chu Tiệp chủ yếu ở trong trường, cuối tuần cậu ấy mới về, cần làm phiền tôi chăm sóc cậu ấy.

Rõ ràng là Chu Dung Thành đang cùng tôi bàn bạc, nhưng thực ra lại chẳng cho tôi lựa chọn. Nếu tôi nói không, trong lòng ông ta lập tức có một nút thắt. Chu Tiệp vẫn sẽ tới ở, mà tình cảm của chúng tôi cũng sẽ có khoảng cách.

Ngoài việc thể hiện sự rộng lượng và đức hạnh của mình, thì tôi không có con đường nào khác để đi.

Tôi mỉm cười và nói rằng tất nhiên là tốt rồi, tôi có thể chăm sóc Chu Tiệp cho ông ta. Tôi cũng có thể tập làm mẹ, để khi đứa con của chúng tôi ra đời, tôi sẽ không bị bỡ ngỡ.
Chu Dung Thành nói rằng nếu tôi không muốn thì không cần cố.

Tôi ngồi lên đùi ông ta, cởi từng cúc áo của ông ta ra: "Con của anh không phải cũng là con của em sao? Chỉ cần anh không nghi ngờ em ngược đãi thằng bé là được rồi."

Ông ta ngả người ra sau, nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Thấy tôi cười chân thành, không giống như kiểu nói cho qua, nên ông ta vô cùng vui mừng, ôm chầm lấy tôi: "Hà Linh San, cưới được em là may mắn lớn nhất trong cuộc đời anh."