Sắc Dụ

Chương 112



Trước khi Chu Dung Thành đưa Chu Tiệp về sống cùng thì ông ta phải đến An Châu để giao một nhiệm vụ. Hai người lãnh đạo đứng đầu của tất cả các cục công an thành phố ở tỉnh Quảng Đà đều đến tham dự hội thảo về xử lý các vụ án. Các vụ án như các vụ buôn lậu, vụ bắt cóc và các vụ việc lớn về vệ sinh thực phẩm được phát hiện ở tỉnh Quảng Đà đã đạt đến đỉnh điểm trong năm nay.

Mà đặc khu thuộc quyền quản lý của Chu Dung Thành đã trở thành hình mẫu tiêu biểu của tỉnh vì cuộc đối đầu giữa các bang phái của Kiều Dĩ Thương, Ma Tùng và Phó Bình. Do vậy ông ấy cần phải phát biểu nhiều lần trong hội thảo và đã chuẩn bị rất nhiều ngày rồi. Tôi hỏi ông ấy rằng chuyện này là chuyện tốt hay chuyện xấu thì ông ấy nói bình thường vì nó có cả ưu điểm và khuyết điểm.

Lần này, thời gian ông ấy đi công tác không dài, chỉ khoảng ba đến năm này mà thôi. Ông ấy rất lo lắng cho tôi và muốn để tôi tạm thời đến ở trong nhà của vợ chồng phó thị trưởng, nhưng tôi cảm thấy không thích hợp. Chu Dung Thành và Phó thị trưởng là hợp tác với nhau vì lợi ích. Hai người ở hai phe và đều có kế hoạch của riêng mình. Ở ngoài quan trường, ông ta chưa chắc đã vì hai người có mối quan hệ mà nể mặt ông ấy, hơn nữa tôi còn đang mang thai cho nên không ai sẵn sàng muốn gánh vác trách nhiệm này.

Tôi hỏi Chu Dung Thành rằng tôi có thể đến sống ở nhà chị Bối hay không? Người đứng sau của chị Bối là cục phó Mã và các quan chức cao cấp nhất trong thành phố cũng là khách của chị ta. Do vậy có rất nhiều người nể mặt chị ta và bọn côn đồ ở trên đường cũng đều đã nghe nói đến danh tiếng của chị ta.

Chu Dung Thành suy nghĩ một lúc lâu rồi cảm thấy cũng không còn cách nào khác và đành phải làm như vậy. Ông ấy ôm lấy tôi, cực kỳ không muốn rời xa mà nói: "Anh thật sự rất muốn nhét em vào trong túi và đi đến chỗ nào cũng đều mang theo, như vậy thì anh không cần phải lo lắng cái gì cả và còn có thể được gặp em bất cứ lúc nào."

Tôi dựa vào ngực ông ấy và trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Tình yêu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ sẽ không kéo dài quá lâu, giống như ham muốn về thể xác và tình cảm mãnh liệt sẽ nhanh chóng phai nhạt đi. Nhưng sự ỷ lại và thói quen của một người đàn ông với một người phụ nữ thì sẽ kéo dài trong một thời gian rất lâu, ít thì mấy chục năm còn nhiều thì suốt đời. Sự thông minh của tôi chính là nằm ở chỗ giải trừ được nguy cơ một cách rất bình tĩnh và biến sự không thú vị trở thành sự ỷ lại.

Bây giờ, tình cảm của Chu Dung Thành dành cho tôi rất sâu đậm và cũng có nhiều sự ỷ lại, cho nên tôi mới có thể đánh bại Thẩm Quỳnh Tư một cách đẹp mắt như thế và ngăn cản được Lâm Mặc cùng với hàng nghìn những người phụ nữ quyến rũ khác ở bên ngoài.

Tôi đẩy ông ấy ra và nhìn chằm chằm vào đôi môi có chút thâm vì hút thuốc của ông ấy: "Tại sao sau khi ly hôn, miệng của cục trưởng Chu lại ngọt ngào như vậy? Có phải là đã ăn vụng mật ở sau lưng em đúng không?"

Ông ấy nói rằng oong ấy ăn vụng tôi vì tôi rất ngọt ngào.

Tôi hừ lạnh với ông ấy một cái: "Lần trước, ai là người đã nói em hôi vậy?”

Ông ấy cầm lấy tay tôi và hôn mạnh một cái: "Anh hôi. Ai dám nói bà Chu như vậy thì anh sẽ còng tay người đó lại."

Tôi cố gắng kìm nén không cười và hỏi: "Anh hôi đến mức nào vậy?"

Ông ấy cúi đầu ngửi cơ thể của mình: "Hôi đến mức chỉ cần ngửi là bị ngất đi, bà Chu đã chịu nhiều vất vả khi sống với anh rồi.”

Tôi ôm lấy ông ấy và cười: "Dung Thành à, anh sẽ luôn đối xử với em tốt như vậy đúng không? Cho dù em như thế nào thì anh cũng đều thích em đúng không?"

Ông ấy nói đúng vậy.

Tôi dùng sức lắc đầu và bảo ông ấy rằng đừng trả lời tôi nhanh như vậy vì như thế sẽ khiến tôi nghĩ đó là lời nói thật.

Ông ấy đưa tay ra và xoa lưng tôi một cách nhẹ nhàng, ông ấy nói tôi nghĩ là thật cũng không sao cả, vì vốn dĩ nó chính là sự thật.

"Cho dù bản chất của em có xấu xa đến mức nào thì anh cũng đều có thể tha thứ cho em sao?"

Ông ấy im lặng một lúc lâu. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở ông ấy ở bên tai của tôi và nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt của ông ấy, nhưng ông ấy ấy không trả lời tôi. Tôi có chút bối rối nên nắm chặt lấy áo của ông ấy: "Dung Thành? Anh có nghe thấy em nói không?”

Ông ấy nói “có” một tiếng: “Em xấu xa đến mức nào vậy?”

Tôi nói xấu xa đến mức mà đôi khi tôi thấy ghét bản thân mình.

Ông ấy “xì” một tiếng và bật cười: "Nếu em xấu như thế thì tại sao anh lại không cảm nhận được vậy?"

Tôi vùi mặt vào chỗ cổ của ông ấy. Ông ấy ôm tôi chặt hơn và nói rằng cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì ông ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi.

Ngay lúc đó, tôi có cảm giác như tôi và ông ấy đã hòa làm một với nhau, mặc dù không quan hệ tình dục và cũng không hôn nhau, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy rằng tôi gần gũi với ông ấy đến thế, giống như ông ấy là tôi và tôi là a ông ấy vậy.

Ở hơn bảy trăm ngày đêm, tôi đã trở thành cái bóng mà Chu Dung Thành không thể thoát khỏi. Tôi cảm nhận được hơi thở, ánh mắt, niềm vui và nỗi buồn của ông ấy. Tôi không thể mất đi ông ấy, giống như tôi không thể mất đi chính bản thân mình.

Chu Dung Thành rời đi đặc khu vào trưa ngày hôm sau và đi cùng ông ấy là hai người thư ký, một người tài xế và sáu cảnh sát đặc nhiệm để bảo vệ ông ấy. Sau khi đưa ông ấy lên xe, tôi dặn đi dặn lại ông ấy qua cửa sổ rằng không được ra khỏi tầm mắt của cảnh sát đặc nhiệm, súng được mang theo bên người chắc chắn phải được lắp đầy đạn. Ông ấy xoa đầu tôi để khiến cho tôi yên tâm và nói rằng không có ai dám tấn công cục trưởng Cục công an cả.

Tôi mở miệng muốn nói mấy lần nhưng rồi lại thôi. Tôi đã thề rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ để ông ấy bước vào Hải Châu và Nam Ninh một lần nữa.

Đội trưởng Vương và hai cảnh sát hình sự đã tự mình đưa tôi đến chỗ ở của chị Bối. Chị ta ăn mặc trang điểm xinh đẹp, tay cầm một cái ví da và đang đứng đợi ở dưới gốc cây trước cửa. Khi nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở trước mặt, chị ta nở một nụ cười vô cùng quyến rũ và nâng lên bộ ngực của mình. Tôi cũng không biết chị ta đã để ý đến anh cảnh sát đẹp trai nào mà lại ra vẻ gợi cảm kinh khủng như vậy.

Đội trưởng Vương mở cửa xe ở bên cạnh tôi, nhận lấy hành lý và đỡ tôi xuống xe. Anh ta đi đến gần chị Bối rồi nói: “Buổi trưa ngày thứ ba tôi sẽ đến đón bà cục trưởng.”

Anh ta nói xong liền gật đầu với tôi. Khi anh ta vừa định quay người và trở lại xe cảnh sát thì chị Bối đột nhiên vươn ra một cái tay giống như củ sen trắng rồi nhẹ nhàng kéo anh ta lại: "Tại sao anh Vương lại vội vàng đi như thế chứ? Ngài có muốn lên nhà uống một chén trà và nghỉ ngơi một chút không?”

Đội trưởng Vương trừng mắt nhìn chị ta với vẻ mặt tái mét: "Lâm Bảo Bối, có phải cô muốn phá hủy danh dự của tôi đúng không? Cô đang có thái độ gì vậy? Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không? Tôi là cán bộ của cục công an thành phố đấy.”

Chị Bối giơ một ngón tay lên và chọc vào mũ cảnh sát của anh ta một cách vô cùng quyến rũ rồi nói: "Anh vừa trở mặt với tôi sao? Nhưng mà dáng vẻ trở mặt của anh thật là nam tính. Ngài Vương, anh có thù gì với tôi sao? Tại sao tôi đi chỗ nào anh cũng ngăn cản tôi và không bắt được tôi thì không từ bỏ vậy? Tôi là bạn thân nhất của bà cục trưởng và là bà hai của phó cục trưởng của các người đấy. Anh làm vậy là quá không nể mặt bọn họ rồi.”

Sắc mặt của đội trưởng Vương lúc đỏ lúc trắng. Chị Bối chỉ vào cửa sổ chỗ ở của mình: "Khi nào thì anh sẽ chuyển đến sống ở nhà bên cạnh tôi vậy? Như thế thì buổi tối chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau."

Tôi giận tím mặt và quát lớn bảo chị Bối dừng lại. Chị ta vẫn cố chấp mà nhỏ giọng mắng một câu người đàn ông hôi hám.

Sau khi đội trưởng Vương rời đi, chị Bối nhìn chiếc xe đang sắp biến mất mà nhổ nước bọt: "Chị ghét anh ta nhất. Anh ta suốt ngày lấy khuôn mặt nghiêm túc đó đi hù dọa người khác và không biết nhường nhịn phụ nữ gì cả. Lần trước vì bị anh ta bắt nên bây giờ vai của chị vẫn còn đau. Chị đi tìm ông Mã để tố cáo nhưng ông ta nói rằng đội trưởng Vương là người mà cục trưởng Chu tin tưởng cho nên ông ta không thể làm gì được anh ta. Hà Linh San, em có thể trút giận giúp chị của mình được không?

"Người ta làm việc tuân thủ pháp luật nên chị nghĩ có thể làm gì được anh ta sao? Là do chị đi gây chuyện trước, nếu không thì anh ta đã nể mặt cục phó Mã mà bỏ qua cho chị rồi.”

Chị Bối nói đàn ông mà gặp phụ nữ xinh đẹp thì sẽ trở thành một kẻ xấu xa. Anh ta nghĩ rằng mặc đồng phục của cảnh sát thì không phải là đàn ông hôi hám sao?

Tôi nhớ đến lúc Chu Dung Thành nói rằng ông ấy hôi thì đột nhiên tôi không kìm được mà bật cười. Tôi kéo cánh tay của chị ta và nói “đúng, đúng”, bọn họ đều là những người đàn ông hôi hám

Chị Bối mở cửa ra và dẫn tôi vào nhà, sau đó nấu cháo cho tôi. Tôi uống xong thì nằm trên giường ngủ mê man và cũng không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng chị ta gọi tên tôi rất to, tôi mở mắt ra và hỏi chị ta bị làm sao vậy thì chị ta nói rằng mình muốn đến xem câu lạc bộ. Vì hôm nay có một sự kiện lớn và sợ rằng sẽ một cuộc truy quét tệ nạn của cảnh sát cho nên chị ta đi để trấn giữ nó và hỏi tôi có muốn đi cùng không.

Tôi thật sự không ngờ hiện tại chị Bối lại có thể có được địa vị như vậy. Chị ta có thể trấn giữ được trên địa bàn ở đặc khu thuộc quyền quản lý của Chu Dung Thành. Ngoại trừ ba bang phái lớn đứng đầu thì không ai dám đảm bảo rằng có thể làm được điều như vậy.

Trước kia, chị Bối cũng không kiêu ngạo như vậy. Sau khi trải qua sự việc bảo mẫu cho người lớn kia, chị Bối hiểu rằng chỉ cần tôi vẫn được Chu Dung Thành cưng chiều và vì chị ta có quan hệ tốt với tôi nên ông ấy sẽ mở một mắt nhắm một mắt với chị ta. Do đó, chị ta ngày càng có gan nhận việc một cách lén lút, nói thẳng ra là chỉ cần tôi và chị ta không trở mặt với nhau thì chị ta có thể kiêu ngạo trong cái vòng tình yêu nam nữ ở đặc khu này. 

Trời đã tối rồi và tôi cũng lo lắng mình ở nhà sẽ không an toàn cho nên tôi đứng dậy thay quần áo rồi đi cùng với chị ta. Khi chúng tôi đến Câu lạc bộ Happy Business thì có một tú bà nhìn rất lạ đang đợi ở cửa và tươi cười chào đón chị Bối. Bà ta cứ liên tục kêu tên chị Bối, khen quần áo của chị ta đẹp và còn hỏi chị ta đi làm đẹp ở đâu mà tại sao khuôn mặt không trang điểm cũng xinh đẹp như vậy?

Chị Bối bị nịnh nọt đến mức cười không ngậm được miệng: "Có phải mắt của bà bị mù rồi không? Bà không thấy nhìn thấy tôi có trang điểm sao?"

Tú bà giả vờ nhìn một lúc lâu, chớp mắt mấy cái rồi nói nhìn chị Bối giống như không trang điểm vậy, chị Bối sinh ra đã xinh đẹp sẵn rồi và bà ta lúc hai mươi tuổi cũng không thể so được với chị ta..

Chị Bối cười và vỗ vào vai của tú bà: "Xì, có phải bà hay nói những lời ngon tiếng ngọt thế này để nịnh nọt khách hàng đúng không? Bà nói cho tôi biết là họ có cho bà tiền không vậy?”

Trên đường đến, tôi đã dặn dò chị Bối rằng không được chủ động nói đến thân phận của tôi, nên khi tú bà hỏi tôi là ai thì chị Bối nói bà ta đừng hỏi linh tinh và nếu nói ra thì sẽ dọa cho bà ta sợ chết khiếp.

Chúng tôi bước vào phòng biểu diễn nghệ thuật và nhìn thấy ở trên sân khấu có một nhóm cô gái mặc đồ lót đang múa thoát y một cách lẳng lơ để làm nóng căn phòng. Dưới bầu không khí rất ồn ào, nam nữ ôm nhau hú hét và ánh sáng lắc lư khiến người nhìn bị đau mắt.

Chị Bối tìm một nơi tương đối yên tĩnh rồi ngồi xuống, châm một điếu thuốc và hỏi tôi có sao không? Tôi lắc đầu, sau đó chị ta hút một hơi lớn với vẻ mặt nghiêm túc: "Em có thấy những vị khách này không? Họ đến đây là vì hôm nay ở đây khởi động dự án mới. Ở cả tỉnh Quảng Đà này, đây là nơi đầu tiên dám làm dự án đó."

Hộp đêm Every night ở Hải Châu thậm chí có thể mời được các siêu mẫu hàng đầu đến và đi thì những người nổi tiếng đến câu lạc bộ Happy Business này có thể so sánh được với ông Thường. Chị Bối thấy tôi không tin nên bảo tôi chờ mà xem và một lúc nữa thì đừng kêu ra tiếng. 

Chị ta còn chưa nói xong thì các vị khách ở phía trước chạy tán loạn. Họ kêu lên đầy sợ hãi rồi lùi về phía sau như thủy triều. Tôi bị khung cảnh trước mắt này làm cho choáng ngợp, chờ đến khi vượt qua từng lớp người thì tôi nhìn thấy rõ được cảnh tượng ở trên sân khấu.

Một nhóm cô gái khoảng hai mươi lăm tuổi không mặc quần áo, lộ ra làn da trắng nõn và mỗi người thế nhưng đều đang cưỡi một con sư tử đực. Con sư tử là một con sư tử con nên thân hình không lớn, nhưng dù sao cũng là vua của muôn loài. Cảnh tượng chấn động này đã khiến cho những vị khách bên dưới hét lên chói tai và muốn chạy trốn.

Chị Bối cười toe toét: "Đây là do đoàn xiếc thú Đông Nam Á đặc biệt vận chuyển đến đây. Răng của sư tử đều bị nhổ ra nên chúng sẽ không cắn người. Hơn nữa, chúng đã được huấn luyện từ nhỏ và rất thân thiết với con người. Nếu không thì nơi này cũng sẽ không dám làm cái tiết mục này.”

Trong khi chị ta đang nói chuyện, người huấn luyện đã mở miệng sư tử và cho chúng ăn một viên thuốc màu đỏ. Các cô gái cưỡi trên người sư tử nhảy xuống, nằm trên đất và dang rộng hai chân ra, sau đó liên tục nháy mắt một cách quyến rũ với chúng. Trong đám đông có người mắng chửi vài tiếng “Mẹ kiếp, lẽ nào bọn họ muốn cho sư tử quan hệ tình dục với mình sao?”

Sau vài phút, những con sư tử đã nuốt viên thuốc bắt đầu trở nên điên cuồng. Chúng đang cố gắng giãy giụa để thoát khỏi sợi dây trong tay của người huấn luyện, sau đó gầm lên với những cô gái đang nằm trên mặt đất.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ phận sinh dục của một con vật hung dữ như sư tử và cảm thấy không hổ danh là vua của muôn loài, nó to bằng khoảng ba, bốn người đàn ông trưởng thành. Ánh đèn trên sân khấu lắc lư liên tục chiều vào mắt của sư tử khiến chúng trở nên điên cuồng, giãy giụa dữ dội hơn, sau đó gầm lên một tiếng và bộ phận sinh dục lại to thêm một chút.

Chị Bối cũng hơi sững sờ và quên cả hút điếu thuốc trong miệng. Tôi hỏi chị sao lại chơi trò lớn như vậy, chị ta đến đây để trấn giữ cũng không tác dụng vì chuyện này có thể xảy ra tai nạn chết người. Làm sao những cô gái kia có thể chịu đựng được chuyện này chứ?

Chị Bối nhổ điếc thuốc lá ra và lớn tiếng gọi người quản lý. Người quản lý đi đến và cúi đầu chào chị ta. Chị Bối tức giận mà giơ tay tát người đó một cái: “Anh lừa tôi đấy à? Không phải anh nói là các cô gái cưỡi sư tử sẽ làm chuyện đó với vịt ở trên sân khấu sao? Mẹ kiếp, anh đã ăn gan hùm mật gấu hay sao mà liều vậy? Anh còn không hiểu một số quy tắc sao?"

Người quản lý lấy tay che lại bên má sưng tấy vì bị chị Bối đánh: "Chúng tôi là vậy là vì ông chủ nhận được tin tức cục trưởng Chu đi công tác nên hôm nay cảnh sát của thành sẽ không đi truy quét tệ nạn. Chúng tôi cũng có phương án dự phòng khi mời chị Bối đến trấn giữ rồi. Chị yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Chị Bối chỉ vào mũi anh ta và cười lạnh: "Mẹ kiếp các người được lắm, tôi làm việc đã hơn mười năm và đây là lần đầu tiên có người dám lừa gạt tôi. Hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho các người nhưng bắt đầu từ ngày mai, các người mà muốn mời Lâm Bảo Bối tôi thì không có cửa đâu."

Người quản lý thấy chị ta đã thật sự tức giận thì vội vàng rót rượu và nói xin lỗi nhưng chị Bối giơ chân đá vào bộ phận sinh dục của anh ta và nghiến răng nghiến lợi bảo anh ta cút đi.

Lúc này, trên sân khấu bỗng nhiên vang lên một tiếng hét đau đớn tột cùng. Có một cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi không thể chịu nổi nữa nên co chân lại muốn trốn tránh và khóc lóc rất thảm thiết. Mặc dù những con sư tử này đã được huấn luyện để mất đi một vài bản chất của thú vật nhưng chúng vẫn có những dục vọng tự nhiên nên khi hưng phấn thì làm sao buông tha cho các cô gái được chứ? Hai chân trước của con sư tử đè lên vai của cô gái tiếp tục di chuyển cơ thể. Bộ lông vàng óng của nó gần như đã hoàn toàn che lấp cơ thể trắng nõn của cô gái.