Tôi dựa vào lòng Chu Dung Thành thở dốc, cơ thể ướt đẫm mồ hôi của ông ấy ôm chặt lấy tôi, tôi có thể cảm nhận được từng lỗ chân lông của ông ấy đang mở ra vì thoải mái, thứ chảy xuống căn bản cũng không phải là mồ hôi mà là nước mắt của ông ấy sau khi sảng khoái đến cực điểm vì được thỏa mãn.
Đàn ông thực sự sẽ trực tiếp chảy nước mắt vì thoải mái, chị Bối nói cục phó Mã chính là như vậy, anh vừa run rẩy vừa bóp cổ chị ấy, để chị ấy gọi bố, một khi chị Bối gọi thì anh sẽ vừa khóc vừa tiết ra.
Cơ thể của chị Bối thú vị, lại thích cưa sừng làm nghé, kĩ thuật trên giường lại vô cùng lợi hại. Dù sao thì báu vật thượng hảo hạng như vậy thì nghìn năm khó gặp. Nhìn thấy cơ thể trần truồng của chị ấy bị bản thân mình chiếm hữu là một cảm giác thỏa mãn cực kỳ thỏa mãn. Chưa nói đến trong quá trình còn bị chị ấy làm cho phiêu diêu dục tiên dục tử, không khóc mới là lạ.
Nhưng trong một vạn người phụ nữ cũng không gặp được một người có thể khiến người đàn ông của mình thỏa mãn đến khóc. Đây là một loại đạo hạnh. Chị Bối hỏi tôi có biết cái cảm giác đó không, bên dưới vô cùng nóng, bên trên thì lại chặt muốn chết. Hơn nữa thứ cô nhìn thấy còn là gương mặt vặn vẹo co rút đó của người đàn ông. Nếu đẹp trai thì cũng thôi đi, kỹ thuật không ổn cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng bề ngoài không đẹp trai lại còn vô cùng phàm tục vậy thì đúng là giày vò mà.
Tôi chưa tìm ra người nào có vẻ ngoài đẹp hơn Chu Dung Thành trong số các quan chức, có lẽ những thành phố khác cũng không có. Những điều mà các bà chủ nhà giàu bàn tán sau lưng tôi đều biết hết, nói tôi không sạch sẽ, dơ bẩn, thấp hèn.Không chỉ trẻo lên cành cao làm phượng hoàng, mà còn trèo lên cái cành cao đẹp nhất trong hội.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ thử xem, tôi có điều kiện gì chứ. Nếu như bọn họ có nền tảng giống như tôi thì cũng sẽ không đi tìm người đàn ông bụng phệ hói đầu để chịu khổ. Ông trời không cho cái vốn đó thì không thể trách ai được.
Chị Bối nói bình thường chị ấy và cục phó Mã làm tình đều là nhắm mắt vào và dựa vào tưởng tượng. Tưởng tượng rằng người đàn ông đang cưỡi trên người mình là Kim Thành Vũ, là David Beckham, tưởng tượng rằng thịt mỡ mà chị ấy đang sờ là cơ bắp, đầu hói không một cọng tóc kia là vỏ táo.
Chị ấy nói rằng hết cách rồi, nếu không làm vậy thì rất khó lên cao trào. Đối với đàn ông mà nói, bản thân họ thoải mái rồi người phụ nữ cũng phải thoải mái. Đây mới là tình dục hoàn hảo. Chị ấy hỏi tôi đi theo nhiều kim chủ như vậy rồi thì lên cao trào được mấy lần, tôi nói tôi và Chu Dung Thành lần nào cũng có thể.
Chị ấy tức giận đến nỗi khinh miệt lên mặt tôi một cái, nói rằng nếu như tôi đụng phải người đàn ông có vẻ ngoài như cục phó Mã thì ngày nào tôi cũng không thể lên cao trào được.
Đàn ông có tiền có thế lại còn nhỏ hơn năm mươi tuổi trên cơ bản thì mặt mũi đều không được đẹp, nếu không thì cũng không đến lượt những người mẫu trẻ đến làm, người nổi tiếng sớm đã ra tay rồi. Chín mươi phần trăm các mặt hàng trong giới giải trí mà trở nên phóng túng thì đều không coi người mẫu trẻ ra gì. Đôi chân đó mà mở ra thì giống như đập nước ở sông Trường Giang được mở ra vậy, ngay cả màn dạo đầu cũng không cần, hoàn toàn là do bọn họ chủ động. Bọn họ hầu hạ đàn ông còn tốt hơn cả chúng tôi.
Nói thật thì, làm ‘gà’ thực sự là núi cao còn có núi cao hơn. Có một số cô gái không làm nghề này nhưng kỹ thuật còn lợi hại hơn cả ‘gà’. Có điều các chị em trong giới cũng hiểu rõ, bọn họ mặc đồng phục học sinh để chơi trò mờ ám.
Dục vọng nhẫn nhịn suốt hai mươi mấy ngày của Chu Dung Thành điên cuồng đến mức nào, biểu hiện trực tiếp chính là bắn ra còn nhiều hơn trước đây. Thậm chí còn dọa tôi đến phát sợ, dường như cho dù thế nào cũng không dừng được, nhét đầy vào miệng tôi rồi mà vẫn tiếp tục phun ra.
Một khi đàn ông giảm bớt sự hứng phụ nữ thì sẽ giảm bớt số lần làm tình. Nếu như người phụ nữ còn muốn níu chân anh ta thì phải dùng bộ phận khác khiến anh ta tăng thêm kích thích. Đàn ông yêu kích thích rồi thì sẽ yêu luôn người phụ nữ đó, không để cho anh ta đi yêu người phụ nữ khác nữa.
Chu Dung Thành đưa tay đến bên miệng tôi, bảo tôi nhổ ra. Tôi cười híp mắt, không chịu nhổ, dùng thân thể mềm mại trần truồng cuốn lấy ông ấy, dưới cái nhìn chăm chú của ông ấy, tôi nuốt xuống từng ngụm từng ngụm một.
Dịch thể đậm đặc tanh mặn trôi qua cổ họng, cuồn cuộn mà chảy vào, thứ đồ chơi này trước đây tôi cũng đã từng ăn nhưng không nuốt. Nhân lúc kim chủ không nhìn thấy thì nhổ vào khăn giấy rồi vứt đi, lừa kim chủ rằng mình ăn xong rồi. Kim chủ hỏi tôi có vị gì, tôi nói có vị ngọt, ngon lắm, lần sau còn muốn ăn.
Kim chủ vô cùng thỏa mãn với câu trả lời của tôi, vui vẻ cười toe toét. Không nói nhiều lời mà đưa cho tôi một chiếc thẻ sáu trăm triệu, đến tay mình rồi, tôi liền đi mua hai chiếc nhẫn. Mười mấy phút đổi lấy sáu trăm triệu, việc mua bán này không bị lỗ. Nhưng nếu như có thể không làm thì tôi cũng không muốn làm.
Tôi thừa nhận tôi ghét bỏ, giống như một số người đàn ông không cho phụ nữ liếm vậy. Dù sao cũng là thứ đi ra từ nơi dùng để đi tiểu, hơn nữa tôi không hề có chút tình cảm nào với những kim chủ đó, làm tình cũng cảm thấy giống như đang chịu cực hình. Càng không nói đến phương thức lấy lòng này, thực sự là vì tiền mà bất chấp khó khăn.
Nhưng không phải tất cả những người bạn đời đều không thể như vậy, tôi ăn thứ này của Chu Dung Thành, trong nháy mắt cũng không cảm thấy ghê tởm, hơn nữa còn vô cùng thỏa mãn. Nhất là khi nghe ông ấy gọi tên tôi một cách phấn khích, nói với tôi rằng ông ấy không được rồi, xương cốt của tôi cũng cảm thấy mềm nhũn.
Tôi liếm liếm môi, chưa hề thỏa mãn. Tôi hỏi ông ấy rằng vừa rồi ngậm có thoải mái hay không?
Âm thanh của Chu Dung Thành lộ ra vài phần khàn khàn mệt mỏi: “Tiến bộ hơn rất nhiều rồi.”