Muốn biết một người đàn ông có yêu mình hay không, chỉ cần xem anh ta làm chuyện ân ái có hết lòng hay không là biết, nếu tình cảm sâu đậm thì sẽ không từ chối, không qua loa, không yên ả từ đầu đến cuối, sau khi kết thúc sẽ không lập tức dứt ra rồi rời đi, mà nên run rẩy, mãi không biết chán, gầm gừ, không quan tâm mọi thứ xung quanh.
Tối nay, Chu Dung Thành gần như làm tôi sướng như sắp phát điên. Tôi nghĩ rằng sẽ không có bất kì người đàn ông lại sẵn sàng gạt đi địa vị cao quý của mình, bỏ ra sức lực như thế để lấy lòng một người phụ nữ. Những người quyền quý thường rất ghét những người phụ nữ không còn trong trắng, mọi thứ dơ bẩn và những điều tôi đã trải qua, Chu Dung Thành thậm chí còn biết rõ hơn tôi, nhưng ông ấy chưa bao giờ ghét bỏ tôi, chỉ cần tôi muốn, ông ấy sẽ không bao giờ từ chối.
Tôi không mảnh vải che thân ôm chặt lấy ông ấy, giống như một con ma cà rồng, tham lam hít lấy mùi của cơ thể ông ấy.
Tôi hỏi ông ấy đã từng làm điều đó cho Thẩm Quỳnh Tư chưa.
Ông ấy nhìn xuống tôi rồi nói: “Các ông chồng hiếm khi làm những việc như vậy cho vợ mình.”
Tôi cười tít mắt: “Ai da, cục trưởng Chu này, đang cõng em mà còn nhắc đến chuyện lấy người khác làm vợ sao, em là kẻ giả mạo vậy nên mới đồng ý đó."
Ông ấy thích thú trước cái nhìn hung hăng của tôi: “Em không phải là yêu tinh sao? Làm sao có thể đối xử với yêu tinh như người phụ nữ bình thường được. "
Trong bóng tối, cơ ngực trần của ông ấy cực kỳ gợi cảm và quyến rũ: "Anh phải biết ơn đấy, đối xử với em tốt một chút, đừng có ngày nào cũng ức hiếp em đấy, biết chưa?"
“Ai ức hiếp em cơ?”
Tôi cười lớn rồi rúc vào lòng ông, cuốn lấy ông, đè lên người ông, hơi thở gấp gáp của ông ấy phả vào đỉnh đầu tôi, ánh trăng mờ ảo, những tia sáng mơ màng, tôi thấy như mình đang ở dưới biển, nơi đó có một tòa lâu đài và tất cả những gì tốt đẹp nhất ở đây trong khoảnh khắc này đều thuộc về tôi.
“Dung Thành, em có phải là ngoại lệ của cuộc đời anh không?”
Ông ấy nói phải.
Tôi hỏi ông ấy, bất cứ khi nào cho dù em có làm gì sai thì anh cũng sẽ không thay đổi chứ.
Ông ấy hôn lên trán tôi rồi nói: “Sẽ không thay đổi."
Mấy ngày sau, Chu Dung Thành ngày đêm bận rộn, về nhà cũng chỉ cùng tôi ăn một bữa cơm rồi vội vàng rời đi, thư kí nói rằng cục thành phố đang thụ lý một vụ án lớn, buôn lậu bảo vật quốc gia có trị giá hàng trăm tỷ đồng, địa điểm là ở bến tàu Linh Điền, đã điều tra ra được dấu vết nhưng vẫn chưa có tuyến đường chính xác và thời gian giao dịch.
Các bảo vật quốc gia này đều là tượng Phật và bình sứ, được lưu truyền từ thời nhà Minh và nhà Thanh, chúng luôn nằm trong viện bảo tàng của nước Áo. Sau hàng loạt cuộc đàm phán và đấu giá ở tỉnh Quảng Đà, cuối cùng những bảo vật quốc gia này cũng không được chuộc lại. Tuy nhiên, thế lực ở nhiều nơi đều đã có chủ ý mua lô hàng bảo vật này, trong số đó có thế lực của tỉnh Quảng Đà.
Cục thành phố nhận được tin nặc danh rằng hàng hóa đó xuất hiện ở vùng đặc khu biên giới, người nắm giữ là một băng nhóm xã hội đen, hiện vẫn chưa rõ tin tức cụ thể, tuy nhiên với tư cách là cục trưởng cục thành phố, Chu Dung Thành đương nhiên sẽ không bỏ qua vụ án kinh thiên động địa này, nhóm chuyên án liền lập thành ba tổ, bí mật mở rộng điều tra, thề rằng chưa phá được án quyết không nghỉ ngơi.
Thế nên tôi cũng không dám làm phiền ông ấy, chỉ ở nhà chuyên tâm dưỡng thai. Thảo Vi đã hẹn tôi hai lần nhưng tôi đều từ chối. Nhưng bọn họ đã chơi là không có giới hạn, tôi cũng không chịu được kích động, kết quả là Thảo Vi đã lái xe đến tận cửa nhà tôi, chặn tôi lại và nói với tôi rằng có một nhà hàng mới mở, đồ ăn siêu ngon, đặc biệt có một set ăn dành cho bà bầu và muốn đưa tôi đi ăn thử.
Cô ấy đi đến rất hào nhoáng, hai vệ sĩ và một chiếc Rolls-Royce, cả người toàn ngọc ngà châu báu suýt chút nữa làm mù mắt tôi luôn, cô ấy cười tít mắt đi đến quấn lấy tôi: “Tôi không thể hòa hợp được với các chị em khác được, đều tại con điếm già Lâm Bảo Bối làm hỏng tiếng tăm của tôi, đợi khi nào chị ta rơi vào tay tôi, tôi nhất định sẽ xử chị ta."
Cô ấy kéo tôi ra ngoài đi ra chỗ xe hơi rồi nói: “Tôi sẽ mua đồ cho con cô, hôm nay tôi sẽ bao hết, chỉ cần đi cùng tôi là sẽ không bị thiệt đâu."
Tôi ở nhà cũng thấy hơi buồn chán, cô ấy đã đến tận nhà rồi, tôi cũng không còn cách nào từ chối, đành cùng cô ấy đi lên phố giải sầu.
Trên đường đi, cô ấy ngồi cạnh tôi trang điểm, tôi do dự một lúc rồi hỏi cô ấy, đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy đi gấp thế.
Thảo Vi đặt son môi xuống và nhìn vào gương nhếch nhếch môi: “Có một người phụ nữ gọi điện cho tôi, làm tôi một phen sợ hết hồn. Tôi tưởng anh Vĩ “ăn vụng” , kết quả là không phải. Anh ấy ở bên ngoài uống say quá, cô gái tiếp rượu gọi bảo tôi ra đón anh ấy về, nên hôm đấy chẳng có chuyện gì cả.”