Sắc Dụ

Chương 130: Mất con



Cảm giác đau đớn như bóp nghẹt, như cắt da cắt thịt dồn dập trong bụng tôi, tôi cảm thấy có một luồng nhiệt nóng chảy ra, từ từ chảy xuống đùi trong, tôi cố gắng hết sức đạp mạnh vào cánh cửa và bức tường, nhưng bà giúp việc hoàn toàn không nghe thấy một chút tiếng động nhỏ nào, hồi lâu sau cũng không thấy lên.

Tôi ôm bụng bắt buộc bản thân mình lồm cồm bò ra khỏi phòng, nhúc nhích được đến đầu cầu thang liền tháo một chiếc giày ném xuống dưới, vang lên một tiếng phốc, bà giúp việc nghe được từ trong nhà bếp thò đầu ra, khi bà ấy nhìn thấy tôi nằm thở thoi thóp dưới đất vội hét lớn rồi lao lên tầng hai.

Hai vệ sĩ từ trong phòng khách tầng một chạy ra, mấy ngày trước Chu Dung Thành thuê hai cảnh sát vũ trang đã nghỉ hưu chuyên phụ trách an toàn cho tôi, nhưng hôm nay Thảo Vi có bà giúp việc nên tôi không đưa theo vệ sĩ không ngờ đến lại xảy ra chuyện, không biết có phải ý trời hay không.

Bà giúp việc đưa ngón tay vào bộ phận riêng tư của tôi, khi bà ấy rút tay ra nhìn thấy có vết đỏ tươi dính trên đó, giọng nói trở lên sợ hãi: “Gay rồi, cô chủ Trình chảy máu rồi!”

Mọi người vây quanh tôi đều hoảng loạn, Chu Dung Thành làm gì cũng là người có thủ đoạn độc ác tàn nhẫn, tôi xảy ra chuyện thì bọn họ cũng sẽ gặp họa.

Vệ sĩ lấy điện thoại di động liên hệ với bệnh viện phụ sản gần nhất kêu đội ngũ y tế tốt nhất chuẩn bị phẫu thuật tránh sảy thai, một người khác ôm tôi lên lấy chăn bông do bà giúp việc đưa qua rồi quấn lên người tôi, nhanh chóng lao xuống lầu.

Bà giúp việc vừa chạy băng băng vừa nắm tay tôi, nhắc nhở tôi thư giãn hít thở, không được cắn vào đầu lưỡi, không được ngủ.

Trước đây tôi không có kinh nghiệm mang thai nên tôi không biết gì về điều này, bà ấy nói cái gì thì tôi làm cái đó, nhưng dù vậy cơn đau vẫn càng ngày càng tồi tệ hơn, giống như có một thanh sắt rất lớn khuấy trộn trong đó, không ngừng đánh vào tôi, sao vài phút đồng hồ cả người tôi đều giống như bị rửa qua nước, bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi.

Vệ sĩ lái xe phi nhanh trên đường tiếng còi chói tai vang lên khiến người đi đường hoảng sợ vội tránh đi nhường đường cho chúng tôi, anh chàng vệ sĩ run tay cào hỏng hai chiếc xe ô tô Mercedes-Benz đang dừng ven đường, chủ xe bị lật theo quán tính, chửi thề vài câu rồi đứng dậy đuổi theo vài phút, vệ sĩ ngồi trong ghế phụ thò đầu ra lớn tiếng nói: “Xe của cục trưởng Chu sở công an thành phố, đến ba tòa nhà liên tiếp của trang viên Thanh Dịch đòi bồi thường!”

Bụng đau giống như kiểu tình yêu chín nông một sâu, nhẹ vài nhát, nặng một nhát, tôi bị dày vò trên ghế rên rỉ kêu gào thảm thiết, bà giúp việc thấy tôi mặt mày tái mét liền khóc lóc hỏi vệ sĩ có cần nhanh chóng thông báo có cục trưởng Chu, vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì ai có thể đứng ra chịu trách nhiệm được.

Vệ sĩ ngồi ở ghế phụ lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ông ấy, tôi chỉ kịp nghe thấy ông ấy đang họp, chuyện cá nhân thì đừng quấy rầy ông ấy.

Bà giúp việc khẩn trương đến mức hai mắt đỏ ửng: “Không thể lo được nhiều như vậy, nhà ai mà chẳng có tình huống khẩn cấp, là sự an nguy của cô và con quan trọng hay là một hội nghị quan trọng? Cuộc họp có thể họp lại, con cái chẳng may mất rồi thì cũng không còn con nữa.”

Vệ sĩ lại gọi điện thoại cho Chu Dung Thành, nhưng không có ai nhấc máy, anh ta lại gọi cho thư ký, trong khi gọi, số điện thoại của Chu Dung Thành đột nhiên gọi lại, anh ta vừa quay đầu kiểm tra tình trạng của tôi vừa thận trọng báo cáo với Chu Dung Thành: “Bà chủ chảy máu, hiện đang trên đường đến bệnh viện phụ sản trung ương.”

Sau một giây im lặng bên đó đột nhiên vang lên tiếng chuyển ghế và tiếng xì xầm bàn luận xôn xao, tôi nghe thấy có người hét lên rằng cuộc họp của cục trưởng Chu vẫn chưa kết thúc! Tôi dùng lực đẩy người lên muốn biết đã xảy ra chuyện gì, vệ sĩ nói với bên đó xong anh ta đưa điện thoại qua, bà giúp việc cầm điện thoại đặt vào tai tôi.

Trong điện thoại là tiếng giày da giẫm trên đất vang dội, Chu Dung Thành gọi tên tôi như cơn gió mạnh thoảng qua, tôi đáp một tiếng, nước mắt không tự chủ rơi ra khỏi hốc mắt, lúc này mọi sự mềm yếu và suy sụp của tôi như vỡ òa, tôi vừa khóc vừa nói sợ không giữ được con, ông ấy vừa chạy xuống lầu vừa an ủi tôi, nói tôi sẽ không làm sao, ông ấy tuyệt đối không cho phép tôi xảy ra chuyện.

Tôi nghe thấy sự run rẩy của ông ấy, người mà cho dù mưa bom lửa đạn lao qua trước mặt cũng không biến sắc như ông ấy cũng có chút hoảng loạn.

Máu tươi không ngừng chảy, kèm theo những cơn đau ngày càng dữ dội kịch liệt khiến tôi thấy tuyệt vọng với cuộc sống này, tôi không thể tưởng tượng trên thế giới này lại có những sự đau đớn như vậy, dường như có thể xé nát một người.

Chiếc xe lao thẳng vào bãi đỗ xe của bệnh viện, vệ sỹ mở cửa xe phía bên tôi, đỡ tôi xuống băng qua từng dòng xe cộ và dòng người đông đúc, nhân viên y tế từ lúc nhận được thông tin đã nhanh chóng chuẩn bị phòng mổ rồi đứng chờ bên ngoài cao ốc khu cấp cứu của bệnh viện.