Buổi trưa ngày thứ hai sau khi phẫu thuật, luật sư riêng của Chu Dung Thành cầm một phần thỏa thuận đến tìm tôi, ông ấy đi thẳng vào vấn đề nói được chủ tịch Chu Dung Thành ủy thác, giao phó cho tôi 6% cổ phần của công ty bảo tôi ký vào thỏa thuận chuyển nhượng đó.
Công ty của Chu Dung Thành có 40% cổ phần phân tán trên thị trường, 60% cổ phần còn lại do các cổ đông nắm giữ. Sau khi lấy lại toàn bộ quyền kinh doanh từ tay Thẩm Quỳnh Tư, ông ta đã kiểm soát 26% cổ phần, cổ đông thứ hai chỉ nắm 11% cổ phần, tôi biết 6% cổ phần có ý nghĩa thế nào, dù thị trường chứng khoán có bấp bênh nguội lạnh cũng sẽ được chiết khấu không dưới ba đến năm tỷ.
Tôi choáng váng, đối với tôi đây là một món quà rất lớn, không chỉ là tôi, bất kể gia đình giàu có nào, không có công lao sinh con thì không thể có được sự bảo hộ ưu đãi từ người chồng như vậy.
Luật sư giải thích: “Bà chủ nhận 6% cổ phần được phân bổ dưới tên của tổng giám đốc Chu sẽ trở thành cổ đông lớn thứ tư của công ty, tuy nhiên bà chủ không có quyền quản lý thực sự, chỉ có quyền phân chia hoa hồng, nhưng sức ảnh hưởng của bà chủ cũng rất quan trọng.”
Luật sư thấy tôi nhíu mày, ông ấy mở bản thỏa thuận, lật đến trang cuối cùng, chỉ vào chỗ người nhận nói: “Chỉ cần ký tên vào đây là được.”
Ông ta đưa cây bút đến trước mặt tôi, tôi nhìn chằm chằm vào mũi nhọn đen xì của cây bút, run giọng hỏi: “Tại sao lại đưa tôi cái này.”
Luật sư tháo kính ra, hà hơi lên mắt kính, dùng đầu ngón tay lau nhẹ rồi đeo lại, ông ấy và tôi có thể nhìn nhau rõ hơn, ông ấy vô cùng cung kính nói: “Nhà giàu sinh con đều sẽ có thưởng, mặc dù lần này ngoài ý muốn nhưng bà chủ đã cố gắng hết sức rồi, cục trưởng Chu vốn dĩ đợi đầy tháng đứa trẻ sẽ tặng thêm nhiều quà cho bà chủ, nếu bà chủ biết điều đó có bao nhiêu hào phóng thì chút quà này thật sự không tính là cái gì.”
Mặc dù sinh con là bổn phận mà người vợ phải làm, nhưng những người có tiền đều thô lỗ và đơn giản như vậy, cho dù theo lẽ thường mà nói thì phí sinh đẻ là một sự xúc phạm đối với hôn nhân, nhưng thật ra nếu đem luật lệ này cho dân thường họ vui mừng còn không kịp, chẳng qua là đàn ông bình thường không có khả năng như vậy, chỉ nói được một câu cảm ơn vợ mà khiến phụ nữ phải trải qua ải môn quan, điều đó thật sự rẻ mạt và đạo đức giả.
Tiền trong tay phụ nữ bao giờ cũng đảm bảo hơn những lời đường mật ngọt ngào của người chồng, những đồng tiền đó không tiêu thì cũng không chạy đi đâu, còn người chồng chỉ cần có xiềng xích vẫn có thể bỏ chạy.
Chu Dung Thành muốn lấy cổ phiếu để cho tôi yên tâm, khiến cho tôi biết rằng đứa bé không còn thì mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn không thay đổi, ông ấy ngược lại lại càng yêu thương tôi hơn.
Tôi siết chặt bút, dùng ngón tay khẽ run run ký lên ba chữ Hà Linh San, lúc này đầu tôi cảm thấy choáng váng, tôi gả cho một quan chức cấp cao trong thời gian chưa đến ba năm, trở thành sự ghen tị của biết bao nhiêu người, từ thân phận gái điếm bao nhiêu người đè lên chớp mắt biến thành một người vừa có tiền vừa có thế dùng mãi không hết, mà tôi mới hai mươi hai tuổi.
Nếu đây là một giấc mơ thì cho dù có đau đớn đến đâu tôi cũng không muốn tỉnh dậy.
Luật sư liếc qua, mỉm cười bắt tay tôi: “Chúc mừng bà chủ, giá trị thị trường của công ty tổng giám đốc Chu vẫn luôn tăng trưởng, là một người chồng, tôi nghĩ không có gì biểu đạt tình yêu thương tốt hơn là cùng chia sẻ thành quả của mình với vợ.”
Khi ông ấy vừa nói xong thì cánh cửa sau lưng động một chút, Chu Dung Thành tiến vào vừa cởi mũ cảnh sát ra vừa hỏi tôi hồi phục thế nào rồi, tôi đưa tay ra muốn ông ấy ôm, ông ấy ôm tôi vào lòng, tôi ngẩng mặt nói có anh thương em thì muốn không tốt lên cũng khó.
Ông ấy nhìn thấy sắc mặt của tôi đã tốt hơn nhiều, trên mặt lộ ra ý cười, anh cởi đồng phục cảnh sát ra đưa cho luật sư, bảo ông ta ra ngoài, sau khi luật sư rời đi ông ấy cúi đầu xuống hôn lên môi tôi, sau khi hôn nhau một lúc lâu, ông nhỏ giọng hỏi tôi có thích không.