Sắc Dụ

Chương 132: Như một con dao cắt vào trái tim ông ấy



Sáng sớm ngày thứ hai Chu Dung Thành trở lại bệnh viện, ông ấy dường như một đêm không ngủ, khi vào cửa dáng người có chút lắc lư, như một cái cây cao lớn thử thách qua bao thăng trầm gian nan vất vả.

Đôi mắt ông đỏ ngầu và dày đặc mệt mỏi, ánh nắng trong hành lang chiếu xuống trên người ông ấy phủ lên chiếc áo sơ mi trắng thanh khiết, chỉ là những nếp nhăn đã nói cho tôi biết tối qua ông có bao nhiêu khó khăn.

Tôi hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì, ông liền mấp máy môi, giọng khàn khàn không thành tiếng, ông rút ra một điếu thuốc, trầm lặng ngồi trên ghế châm lửa, cửa sổ đang mở, khói bay mù mịt, bay ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt im lặng của ông ấy khiến tôi nhìn thấy một chút ngỡ ngàng và căm phẫn bất lực.

Đây là một Chu Dung Thành rất đặc biệt, chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của tôi.

Ông ấy là một người thẳng thắn, anh minh, bất khả chiến bại, cao không với tới, rung trời chuyển đất.

Tất cả những từ ngữ tốt đẹp ưu tú để hình dung một người đàn ông trên thế giới này dùng trên người ông đều không quá mức, thậm chí vẫn còn không đủ.

Ông ấy hốc hác và kiệt sức như vậy khiến tôi rất đau lòng và hoảng sợ.

Tôi đóng cửa lại, đứng cuối giường hỏi ông có phải là có kết quả rồi không.

Đôi mắt ông run rẩy nhìn chăm chú xuống đất, nhẹ nhàng khép lại: “Trong món yến sào em uống hàng ngày có bỏ hạt ý dĩ, thay đường trắng bằng long nhãn, đây đều là những thực phẩm thúc đẩy tuần hoàn máu, dẫn đến sinh non.”

Ông nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, ngón tay run run ném tàn thuốc lên bệ cửa, yết hầu không ngừng lên xuống, rõ ràng cũng không ngờ đến vậy mà vụ bê bối bẩn thỉu kinh khủng như vậy lại được dàn dựng trong nhà của ông, nhà của cục trưởng cục công an đáng lẽ phải là nơi an toàn khỏe mạnh nhất, nhưng lại là nơi ẩn giấu ý định giết người, ngay cả một phôi thai cũng không dung tha.

Ông sờ soạng cởi từng khuy áo, đầu ngón tay dừng lại hết lần này đến lần khác giống như có một tảng đá lớn đè lên ngực, ngăn không cho ông nói.

“Mỗi người trong biệt thự đều là tình nghi, bà giúp việc, vệ sĩ.” Ông ấy ngẩng đầu nhìn tôi: “Nếu em muốn phát tiết, anh có thể khiến cho họ…”

“Ai sai họ làm.”

Ông ấy sững lại, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, sau một đêm dài tiêu hóa, trên mặt anh là sự yên tĩnh, đáy mắt ông ấy chỉ có sự suy sụp và uất ức của tôi, rất lâu sau anh nói: “Anh đã khống chế tất cả mọi người trong gia đình, chỉ cần em muốn, thế nào anh cũng giải quyết hậu quả cho em, người mới đến sẽ điều tra chi tiết rõ ràng rành mạch, anh đảm bảo em và con sau này đều bình an, tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa.”

Tôi rơi vào một khoảng trầm lặng và nhợt nhạt dài, ông ấy đau lòng, đưa tay về phía tôi, nhẹ nhàng dỗ dành.

Sự đau khổ không thể hình dung quấn chặt lấy tôi, tôi cảm thấy máu như muốn đông lại, đến hít thở cũng khó khăn, không phải là hơi thở của tôi sắp ngạt thở mà là chính tôi, tất cả trên cơ thể tôi đều sắp ngạt thở rồi.

Quả nhiên đứa bé bị chết bị âm mưu và tính toán chứ không phải do sự bất cẩn của tôi.

Thẩm Quỳnh Tư bị tôi ép phải vội vàng nhường vị trí này cho tôi, từng chân tơ kẽ tóc của bà ta đều không can tâm, đâu phải cứ có tiền là chịu để yên đâu.

Toàn thân tôi đều run rẩy, sự ớn lạnh đang hung hăng tàn phá bừa bãi từng chút từng chút khiến tôi tan rã sụp đổ.

Toi khóc nức nở, giọng nghẹn ngào dày đặc không thể kiểm soát được: “Quên đi như vậy sao.”

Chu Dung Thành nói cảnh sát đang tìm người phụ nữ của Kim Đại, chỉ cần tìm được cô ta sẽ khiến cô ta phải trả giá.

Tôi khàn giọng gào lên cô ta không phải là trí mạng nhất, hung thủ thật sự giết chết đứa bé không phải cô ta, sự độc ác của cô ta không bằng một phần mười so với Thẩm Quỳnh Tư.

“Hà Linh San.”

Ông ấy đột nhiên cắt ngang lời tôi, một tia đau đớn bất lực hiện lên trong mắt ông ấy: “Em nói anh phải làm sao.”

Tôi bị ông ấy hỏi, lửa giận và sự căm phẫn trong mắt đều đông cứng lại và nguội lạnh.

Tôi không nói được gì, tôi cũng không biết có thể làm gì.

Một bên là máu mủ chưa từng gặp mặt, một bên là vợ trước đồng cam cộng khổ, bà ta mặc dù có sai, nhưng bà ta cũng ở bên ông ấy chín năm trời, cũng là một người vợ tốt, vì ông ấy mà bước qua cửa ải sinh con, vì ông ấy mà từ một cô gái tuổi đôi mươi trở thành một phụ nữ tuổi tứ tuần, ở nhà đợi ông ấy về, đợi ông ấy bận bịu, có khi đợi mãi không về.