Tôi nhận ra rằng Thường Cẩm Lệ đã biết chuyện, cô ấy dám hỏi tôi. Cô ấy sẽ không mở miệng nếu không chắc chắn về điều đó, không chừng đã nghe thấy phong thanh từ ai đó dưới quyền Kiều Dĩ Thương. Hoàng Mao đã từng gặp tôi, cái đó là muốn cô gái da báo bên cạnh Kiều Dĩ Thương vẫn thua ở trong tay tôi. Mấy tên thủ hạ huynh đệ của ông ấy, phục vụ ở khách sạn lưng chừng núi, quá nhiều người đã nhìn thấy tôi và ông ấy.
Trên đời này, tất cả tình yêu nam nữ vi phạm quy tắc và luân thường đạo lý, tất cả hồng hạnh vượt tường phong lưu lang thang, làm sao có thể chìm xuống đáy biển.
Thường Cẩm Lệ không đủ gây sợ, cô ấy chỉ là một lưu nữ, chỉ cần tôi toàn tâm toàn ý, sẽ không có người phụ nữ nào trên thế giới này mà tôi không thể chiến thắng, nhưng xuất thân của cô ấy quá đáng sợ, nếu như cô ấy coi tôi như một mối đe dọa, coi như cô ủy khuất một chút, ông Thường sẽ làm tất cả vì con gái.
Thẩm Quỳnh Tư quả bom hẹn giờ này rất nguy hiểm, lại tới cô ấy, thật sự là một phát san bằng mọi thứ, không có cuộc sống yên ổn.
Tôi thở dài một hơi, nhận lấy những quả cam mà cô ấy đưa cho một cách bình tĩnh: “Bà Kiều nên biết một câu nói, hãy trân trọng hiện tại. Không ai trong chúng ta có thể đoán trước được tương lai. Những người đàn ông mà cô và tôi chọn đều là những thứ mà chúng ta không thể kiểm soát. Thay vì đến và hỏi tôi, không bằng dùng chút thủ đoạn để phục tùng chồng của bản thân.”
Cô ấy cười và nói rằng tôi coi bà Chu như một người bạn thân, nói chuyện với bạn. Tôi cũng chỉ tò mò, loại người phụ nữ đã có gia đình như thế nào mà có thể khiến anh Thương mê mẩn, bà Chu có biết ở đặc khu có những người phụ nữ như vậy không?
Tôi im lặng, cô ấy lấy trong ví ra một chiếc khăn lụa, quơ quơ trên tay.”Tôi biết anh Thương trước đó có mấy con ngựa, nhưng mà anh ấy không có tình cảm, chỉ là chơi bời thôi, tôi không để ở trong lòng, đàn ông ấy mà, từ khi còn nhỏ tôi nhìn thấy bố mình như vậy, tôi không phải là một người phụ nữ tính toán chi li. Cho đến khi tôi tìm thấy thứ này trong tủ quần áo của anh ấy vào đêm qua, thương hiệu khăn lụa này sẽ được những người phụ nữ rất trang nhã dùng."
Tay tôi đang cầm quả cam không kìm được mà bóp nát, nước quả cũng từ trong đó mà bắn ra tung tóe, Đó là tôi để rơi trong khách sạn. Tôi tìm nó rất lâu và nghĩ về nó trong tay Kiều Dĩ Thương, nhưng sau này mình cũng không có cơ hội đòi nữa, cũng cho rằng ông ấy vứt đi nhưng không ngờ ông ấy vẫn giữ nó lại.
Thường Cẩm Lệ nhìn chằm chằm vào màu đỏ mận thêu trên khăn lụa: “Thương hiệu này rất tinh xảo, nhưng không xa xỉ. Vợ nhà giàu không thích, người không có tiền cũng không hiểu. Tôi nhớ dược bà Chu cũng có chiếc vảy đỏ đúng không? Ngoài cô ra, tôi thực không nghĩ ai ưa thích thương hiệu này.”
Tôi vẫn không nói, vẻ mặt bình thản, nước cam vàng làm loang lổ tấm khăn trải giường trắng, cô ấy liếc nhìn nó và cong môi: “Lòng người khó lường, có tiền có quyền cũng không an phận thủ thường, tôi sợ rằng mình sẽ không thể đấu lại với những người phụ nữ như thế này, nếu có khiêu chiến với nhau, mong rằng bà Chu có thể giúp tôi, cô có thể đánh bại bà chủ của trước của cục trưởng Chu. Ắt phải có một thủ đoạn phi thường.”
Tôi cười nói rằng nhờ giúp đỡ không bằng tôi tự cầu mình, khống chế đàn ông vẫn là tự bản thân làm.
“Cũng không biết tôi và bà Kiều có thể thành công hay không.” Cô ấy xuyên qua đầu tôi và nhìn vào chiếc gạc màu xanh lam đung đưa trên bệ cửa sổ. Chiếc gạc màu xanh lam ban đầu rất đẹp dưới ánh nắng mặt trời, nhưng nó đã rơi xuống trong mắt cô ấy. Cảm thấy ghê tởm.
"Anh Thương là một người đàn ông biết cân đo đong đếm. Ngay từ khi anh ấy đẩy lùi ngày cưới, tôi đã biết rằng tình yêu của anh ấy dành cho tôi không đủ để vượt qua sự không cam long và quan tâm của anh ấy dành cho người phụ nữ đó. Tất cả những người phụ nữ mà ông ấy đã tiếp xúc, ngoại trừ vẻ đẹp thông minh bà Chu, không ai có thể lọt vào mắt của tôi.”