Sắc Dụ

Chương 134: Kiều Dĩ Thương ra tay rồi



Chu Dung Thành nếm những giọt nước mắt ấm áp trên môi và mặt tôi, ông ấy dừng lại một chút, thè lưỡi ra liếm, liên tiếp bên cạnh chóp mũi tôi hỏi tôi bị làm sao vậy.

Tôi nhìn thấy ông ấy xé toạc cổ áo, chứng kiến hàng cúc áo lóe lên ánh sáng lạnh, xương quai xanh gợi cảm và rắn chắc, cơ ngực rắn chắc và nhấp nhô của ông ấy không vừa với chiếc áo sơ mi. Tôi cười và nói rằng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ cùng ông ấy đi đến hôm nay.

Ông ấy thậm chí còn không biết rằng đây là lần đầu tiên tôi nhận được hoa hồng. Không một người đàn ông nào sẵn sàng dành tình cảm thực sự cho một món đồ chơi. Làm sao họ có thể bận tâm đến một thứ mà có thể lấy tiền để đuổi? Phụ nữ chúng ta muốn có tiền nhưng ai mà không yêu hoa? Chu Dung Thành đã cho tôi tất cả những gì tôi mơ ước, hoa, nhẫn kim cương, địa vị, tình yêu, sự quan tâm.

Ông ấy giống như vị cứu tinh, vị thần và là giấc mơ của tôi.

Ông ấy nói rằng cảm ơn tôi vì đã cho ông ấy sự thôi thúc mà ông ấy đã không có trong bốn mươi năm, để phá vỡ cuộc sống chết chóc của ông ấy, khơi dậy tình yêu và khát vọng, sao tôi lại không cảm ơn ông ấy đã cho tôi được tái sinh chứ?

Ông ấy ôm mặt tôi, đầu lưỡi lướt qua từng cm trên khuôn mặt tôi: “Không chỉ hôm nay, chúng ta còn hàng chục năm nữa."

Tôi hỏi ông ấy có phải là cả đời không.

Ông ấy nói phải, chiếc nhẫn này sẽ không được tháo ra kể từ khi nó được đeo vào, được chứ.

Tôi nói khi tắm thì phải làm sao.

“Anh tắm cho em, chỗ nào anh cũng tắm.”

Tôi cười và đẩy anh ra: “Đừng tưởng rằng em đã quên những gì anh đã đối xử với em trước đây, đừng nghĩ rằng một chiếc nhẫn kim cương là có thể mua chuộc được em."

Ông ấy cầm dao nĩa cắt miếng bít tết rồi đưa vào miệng tôi: “Trước đây anh không đối xử tốt với em sao.”

"Ai trói em vào giường giam giữ em, ai đánh em một bạt tai, ai mà tức giận bỏ đi mười ngày nửa tháng không quay lại, ngay cả em sống chết thế nào cũng không thèm quan tâm đến, bây giờ muốn xóa sạch những thứ này, cục trưởng Chu đi mà nằm mơ."

Ông ấy bị bộ dạng miễn cưỡng và hung hăng của tôi làm cho chọc cười: “Hóa ra có chuyện bất bình lớn như vậy. Nếu như anh xấu như vậy, bà Chu để cho anh đền bù như thế nào.”

"Phạt anh..." Tôi cười ngoắc ngón tay, ông ấy chồm tới trước mặt tôi: “Phạt anh đợi cơ thể của em hồi phục tốt, buổi tối mỗi ngày làm ô- sin cho em."

Ông ấy cười nhếch mép đi ra: “Khen thưởng như vậy anh có thể chấp nhận."

Tôi nắm lấy một bông hồng, hôn lên nó rồi ném nó vào bát súp trước mặt ông ấy, cười mỉn với ông, những cánh hoa đỏ như máu nổi lên trên đó, ông ấy nhìn chằm chằm nó một lúc, dùng mũi dao khiêu khích nó, ông ấy nói với tôi rằng ông ấy nhớ lần đầu tiên gặp tôi, cũng sáng chói, diễm lệ như cánh hoa này, đám đông cũng không thể che giấu ánh sáng tươi đẹp của tôi, ông ấy nhớ đôi môi của tôi khi tô son môi, ông ấy muốn biết nó có mùi vị như thế nào như khi hôn.

Tôi hỏi ông ấy mùi vị của nó như thế nào.