Sắc Dụ

Chương 135: Kiều Dĩ Thương tại sao anh lại lừa gạt tôi



Tôi rời khỏi phòng bệnh, tìm được người ở quầy lễ tân bệnh viện rồi bảo bọn họ nếu như còn có chuyện gì nữa cũng không cần gọi điện cho ông Chu nữa, cô ấy không nộp viện phí thì ném cô ấy ra ngoài để cô ấy tự sinh tự diệt, cô ấy sẽ vì cơ thể mà không dám lề mề.

Y tá hỏi tôi nếu như cô Lâm Mặc không phối hợp điều trị thì làm sao, cô ấy thường xuyên làm chuyện như vậy.

Tôi cười khẩy nói các cô chữa không sống được, còn không chữa cho chết được sao.

Sắc mặt y tá trắng nhợt nói: “Cái này... bà Chu, mạng người vô cùng quan trọng, bệnh viện chúng tôi không làm việc như vậy.”

“Nếu như đã sợ cô ấy chết thì đè cô ra để chữa, các cô nhiều bác sĩ như vậy còn không trị được một người phụ nữ sao. Nếu như không trị được, cô ấy chết rồi tôi cũng sẽ không truy cứu, tôi sẽ giúp các cô giải quyết ổn thỏa hậu quả.”

Lâm Mặc bỗng nhiên lao ra khỏi cánh cửa kia, cô ấy không chạy về phía bên này mà đứng trước cửa chỉ vào tôi rống to: “Đừng để cô ta đến phòng điều trị của tôi nữa, cô ta là ác quỷ, là quỷ! Cô ta không phải là người, cô ta quá đáng sợ rồi, cô ta nhất định không có máu, không có tim, cô ta sẽ hại chết tôi đấy!”

Tiếng kêu của cô ấy làm các y tá khác hoảng hốt, chạy tới kéo cô ấy vào trong phòng bệnh, cô ấy vẫn cứ khóc, cô ấy nói: “Tôi muốn gặp cục trưởng Chu, tôi không tin bất cứ người nào trong các cô, các cô đều nghe lời cô ta, các cô đều muốn hại chết tôi.”

Tôi cũng không để ý đến, càng không ở lại lâu, thắng làm vua thua làm giặc, cho dù là tôi hại chết cô ấy thì cô ấy vẫn là một vong hồn không được rửa sạch oan ức, sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào ở trên đời này.

Tôi thương xót cô ấy là vì cô ấy đã vì tôi gánh chịu tai họa, nếu như cô ấy biết điều một chút, tất nhiên tôi sẽ không để cô ta chịu thiệt về tiền bạc. đáng tiếc chiêu bài hái ra tiền tốt như thế lại bị cô ta biến thành phế phẩm.

Tôi xách túi Hermes chạy khỏi bệnh viện, gọi điện thoại cho Chu Dung Thành và thư ký của ông ta nhưng không trả lời, trong lòng nhất thời cảm thấy hoảng sợ, tôi thực sự đã muốn nói với ông ta dù sao cũng đã ly hôn rồi, không cần thiết phải liều sống liều chết như vậy, cố gắng hết sức là được rồi, làm cho người khác hận mình thực sự không đáng.

Gả cho một người đàn ông làm công an thì cuộc đời này cũng không lúc nào yên ổn, bởi vì làm nhiệm vụ mà hi sinh biết bao nhiêu người, càng trèo lên cao thì nguy hiểm càng nhiều, mỗi lần ông ta đi đến cục thành phố tôi đều muốn ôm lấy ông ta không cho ông ta đi, giữ ông ta lại cho đến khi mái tóc đều bạc trắng, mãi mãi không xa rời. Những vòng này quá tăm tối rồi, ai cũng không biết chờ đợi họ ở phía trước rốt cuộc là đường sống hay đường cùng.

Lúc trước ông ta chỉ là kim chủ của tôi, hi sinh rồi thì tôi có thể đổi người, trên đời này có biết bao nhiêu là người đàn ông giàu có, tôi không lo không có người bao nuôi tôi, nhưng bây giờ ông ta là chồng của tôi. Trời ơi, ông ta hi sinh rồi thì tôi chính là góa phụ, cho dù tôi không yêu ông ta, tôi cũng mong cho ông ta yên ổn, huống hồ tôi lại yêu ông ta.

Tôi đứng ở đầu đường muốn gọi điện cho tài xế bảo ông ta đến đón tôi thì trước mắt tôi bỗng nhiên có hai chùm sáng xuất hiện, đi cùng với một trận gió lớn chạy thẳng về phía tôi, tiếng thắng xe chói tai đâm thủng cả bầu trời, giống như tiếng rú của giao long mãnh thú.

Khi cửa xe mở ra tôi nhìn thấy bóng dáng của Kiều Dĩ Thương, ông ta mặc một bộ đồ màu đen, vô cùng lạnh lùng nham hiểm, mái tóc được cắt tỉa cẩn thận, bôi lên sáp vuốt tóc bóng loáng, hơi hơi ánh lên tia bạc lấp lánh.

Ông ta không nói một lời nào, đang chăm chú xem thư điện tử trong chiếc máy tính đặt trên đùi.

Tôi kịp phản ứng trong nháy mắt, còn muốn thoát thân nhưng đã không kịp, vệ sĩ chặn tôi lại, không nói lời nào liền đẩy tôi vào trong xe.

Cửa xe đột nhiên đóng sầm lại trước mặt tôi, tôi gắng sức vỗ vào bảo bọn họ thả tôi xuống nhưng vệ sĩ lại lơ đi, kéo cửa bên ghế phụ ra ngồi xuống, anh ta nói bà Chu đừng làm ồn nữa, nói xong mọi chuyện chúng tôi sẽ để bà đi, chúng tôi sẽ không làm khó dễ với vợ cục trưởng công an đâu.

Tôi nét mạnh lạnh lùng nhìn Kiều Dĩ Thương, ông ta đã khép máy tính lại, thong thả đốt điếu thuốc.

Làn khói thuốc màu trắng tản ra trong hai giây, cổ tay ông ta nhanh chóng đưa ra ngoài cửa sổ xe chỉ khi hút thì mới đưa vào, tôi hỏi ông ta thế này là có ý gì, ông Kiều muốn bắt cóc tôi trở về một cách quang minh chính đại sao?

Ông ta trầm mặc hút hết cả điếu thuốc, vứt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe, của kính chậm rãi đóng lại, cản trở ánh đèn đường mờ ảo, ông ta cũng nhìn tôi càng rõ ràng hơn.

Đập vào mắt tôi là những ngón tay ông ta thò qua đây, trên đầu ngón tay hơi khói nồng nặc, tôi quên cả tránh né, mặc cho lòng bàn tay ông ta giữ trên mặt tôi: “Nhận được quà chưa?”

Tôi biết ông ta hỏi cái gì, tôi cười gằn nói: “Cô Thường đã đoán được phân nửa rồi, cũng bởi vì anh không tặng ngọc Tương Tư cho cô ta, cô ta mới nghe ngóng khắp nơi, từ trong miệng người khác mà biết được chuyện của tôi với anh.”

Một ý cười sâu đậm hiện lên trong đáy mắt của Kiều Dĩ Thương: “Chuyện của tôi và cô, cô Hà cuối cùng cũng chịu thừa nhận giữa hai chúng ta có chuyện gì đó.”

“Tôi không có tâm trạng nói đùa với anh.”

Nụ cười của ông ta không hề tắt, u ám thấu xương.