Người an tĩnh ôn hòa như Kiều Dĩ Thương bất cứ lúc nào cũng rất mê người.
Ông ta rất trầm mặc, chuyên chú đút đồ ăn cho con cá vàng đang vẫy đuôi của ông ta, khóe miệng ông ta nở nụ cười, không lạnh lùng, không sắc bén, không âm hiểm, ưu nhã tuấn tú như vậy, thế gian vạn vật khi ông ta cười lên, đều buồn bã thất sắc, tan thành mây khói.
Tại sao có thể có một người đàn ông hư hỏng như vậy, nhưng vẫn khiến người khác yêu thích.
Nào chỉ là thích, chỉ sợ là mê muội.
Chị Bối nói chị ấy không cùng Kiều Dĩ Thương tiếp xúc qua, nhưng chị thấy dáng vẻ trò chuyện vui vẻ với người khác của ông ta ở hội sở Nam Giang, bày mưu tính kế phong độ nhẹ nhàng, mỗi một thanh âm, mỗi một ánh mắt đều khiến kẻ khác rơi xuống vực sâu.
Dáng vẻ bình tĩnh phóng khoáng tự cao tự đại của ông ta thật mê người.
Chị ấy còn nói Kiều Dĩ Thương đã đánh nhau, ngay hành lang hội sở Nam Giang, nhóm người kia không biết ông ta, mơ mơ màng màng uống rượu nên đụng vào, mượn rượu làm càn chỉ vào mặt ông ta mắng ông ta chặn đường, mắng ông ta đen đủi xui xẻo, nào có biết ông ta là người rất nguy hiểm.
Trước mặt Kiều Dĩ Thương lạnh lùng, bọn họ giống như một vở hài kịch, tùy ý diễn vai hề của mình, đêm đó Kiều Dĩ Thương cũng không bỏ qua cho đám người không biết sống chết đấy, ông ta đã bao giờ phải trải qua sự chủi rủa và sỉ nhục như vậy, toàn bộ Quảng Đà ai mà không kiêng dè vị lão đại xã hội đen bước ra từ Tam Giác Vàng này, tên của ông ta rơi xuống tạo thành cái hố, trời đất cũng phải đổi.
Chị Bối lúc đó rất kích động lôi kéo tay của tôi, tôi vẫn là lần đầu tiên từ trên gương mặt của gái điếm thấy biểu tình phấn khích và kinh ngạc như vậy.
Chị ấy nói Hà Linh San, hội sở Nam Giang phàm là người của ông Kiều, đều nói ông ta giết người rất quyết đoán, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, nếu như có một ngày em phản bội cục trưởng Chu, thích người đàn ông như ông ta, chị sẽ ngăn em lại, khiến em tỉnh táo không còn cách nào khống chế, nhưng chị nhất định sẽ không cảm thấy khó tin.
Chị ấy nói người đánh nhau tàn khốc nhất mà chị gặp qua chính là Kiều Dĩ Thương, chị cảm thấy mình hiểu biết sâu rộng, cũng không gặp được người đàn ông lợi hại như vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chị Bối khen người khác.
Tôi hơi có chút bất đắc dĩ đứng ở cửa, không biết nên tiến vào hay không, trước khi tới đây Chu Dung Thành không có nói cho tôi biết hai người kia tới xã giao, bằng không tôi sẽ nghĩ mọi cách để tránh né, lúc này vốn dĩ chính là một tầng giấy mỏng, làm sao còn có thể chọc thủng nó.
Kiều Dĩ Thương nghe được động tĩnh nhìn về phía cửa bên này, ánh mắt thâm thúy rơi chính xác lên gương mặt tôi, trái ngược với tôi, tôi đứng bên người Chu Dung Thành, căn bản không dám có bất kì quan hệ gì với ông ta, hốt hoảng dời tầm mắt.
Chu Dung Thành buông bàn tay đang nắm lấy tay tôi ra, tôi lập tức kéo ông ấy, thân thể ông theo bản năng cứng đờ, nhưng rất nhanh ông đã lộ ra nụ cười hài lòng, thoả mãn sự ỷ lại của tôi vào ông ấy, biểu hiện ra sự ngây thơ và ôn nhu chỉ thuộc về ông trước mặt Kiều Dĩ Thương.
Mỹ sắc trước mặt, người đàn ông rất dễ dao động, đêm qua ông vì tôi mà lau đi những giọt nước mắt hôn lên đôi môi của tôi, tôi liền biết sự hoài nghi của ông vì những giọt nước mắt của tôi mà giảm bớt chỉ còn lại một chút ít rồi.
Chu Dung Thành cúi đầu, đôi mắt mỉm cười, ông ôn nhu hỏi tôi có trách ông vì đã không nói rõ ràng hay không.
"Khách của anh, em cũng không quen, chỉ là đi cùng anh, anh cần gì phải nói với em."
Ông cười càng sung sướng, hôn một cái lên tay tôi: “Cũng đúng."
Chúng tôi tiến vào nhã gian, Chu Dung Thành kéo ghế ra cho tôi, sau khi tôi ngồi xuống ông chủ động tiến đến bên người Kiều Dĩ Thương: “Tổng giám đốc Kiều tinh thần thoải mái, có phải là có việc vui hay không?"
Kiều Dĩ Thương ném vào trong ao một nắm thức ăn cho cá cuối cùng, liền đem bát đặt lên bệ cửa sổ, ông ta nhận một chiếc khăn lau mà Thường Cẩm Lệ đưa cho, vô cùng cẩn thận lau ngón tay: “Tôi nào có việc vui gì, làm buôn bán nuôi công nhân, mỗi ngày đều sống trong cạnh tranh, so với cục trưởng Chu hào sảng lại cưới được vợ đẹp mà nói, thực sự không coi là cái gì."
Bọn họ nắm tay, cười rất bình tĩnh tự nhiên, nhìn không ra dáng vẻ thâm thù đại hận gì: “Tổng giám đốc Kiều quá khiêm tốn, bây giờ những người trên đường kia đều tôn trọng anh, qua không được bao lâu tôi cũng muốn ở trước mặt tổng giám đốc Kiều làm ăn rồi."
Kiều Dĩ Thương cười xót xa: “Đây là cục trưởng Chu làm khó tôi, hay là có gì không vừa ý đối với tôi."
Chu Dung Thành nhướng mày ha một tiếng: “Tay của tổng giám đốc Kiều chạm vào chỗ nào không nên chạm, khiến tôi bất mãn sao."