Sắc Dụ

Chương 142: Mỹ vị giống như cô



Dưới cái nhìn soi mói của bọn họ, tôi vô cùng đáng thương giơ tay ra nói với Chu Dung Thành: “Bị bỏng rồi"

Vẻ nghi ngờ trên mặt ông biến thành đau lòng cười hiền hòa, cầm lấy ngón tay tinh tế của tôi, đặt ở bên miệng dịu dàng thổi hai cái: “Sao lại không cẩn thận như vậy."

Tôi chỉ vào đĩa thịt kho hải sâm đã ăn được phân nửa cách tôi gần nhất: “Quá ngon, nên vội vàng gắp vào đĩa, sợ mọi người ăn hết."

Ông hôn lên ngón tay tôi một cách vô cùng yêu thương: “Con mèo tham lam, không ai cướp của em đâu."

Tôi cười cười hất cằm lên ý bảo anh mau nhìn Thường Cẩm Lệ đi: “Ai, ánh mắt của bà Kiều không rời khỏi đĩa thức ăn trên bàn một xíu nào."

Cô ta nghe thấy tôi nói vậy, đặt trái cây xuống nhìn tôi: “Giấu kĩ như vậy, cô cũng phát hiện ra, tin đồn mọi việc của bà Chu đều thuận lợi, một mực khẳng định đổi đen thành trắng, tôi còn nghĩ làm gì có người phụ nữ nào lợi hại như vậy."

Cô cười lộ ra chiếc răng khểnh: “Thế giới to lớn có đủ thứ kì lạ, với bản lĩnh của bà Chu cho dù đi đến đâu, cũng không sợ không thể đứng trên đỉnh kim tự tháp."

Tôi ý vị sâu xa nói: “Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ. Mọi chuyện đều khéo léo nắm trong tay."

Cô ta không cười ngây thơ vô hại như lúc nãy nữa, mơ hồ có một tia âm hiểm, ánh mắt của tôi và cô ta chạm nhau, cô ta thăm dò tôi, tôi cũng thăm dò đường đi của cô ta, đều là hồ nước sâu không thấy đáy.

Vẫn cảm thấy Thẩm Quỳnh Tư cũng không phải người dễ đối phó, hung ác có thừa, ẩn nhẫn mọi nơi, hơn nữa rất liều lĩnh, chữ xấu xa được khắc ở trên trán, nếu như không phải tôi không ngờ tới cô ta làm mẹ rồi mà còn có thể ra tay với đứa trẻ vô tội được, cô ta muốn đối phó với tôi cũng không phải chuyện dễ.

Thường Cẩm Lệ sinh ra ở gia đình xã hội đen, ba cô ta lăn lộn trong giang hồ mấy chục năm, ra lệnh một tiếng thì tay sai có thể san bằng một thành phố, vị hôn phu lại là đại gia ở Quảng Đà, cô ta làm sao có thể không có bản lĩnh chứ, não dù có ngu ngốc tới đâu thì vẫn là con người, chưa kể đôi mắt long lanh kia của cô ta nữa, chắc chắn là người có tài có trí.

Đắc tội với mười Thẩm Quỳnh Tư, cũng không thể trêu chọc nửa Thường Cẩm Lệ, chuyện này thật sự rất khó.

Giờ khắc này cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là oan oan tương báo. Ngủ thoải mái không kiêng nể gì, bây giờ nhận lại trái đắng, Thường Cẩm Lệ thừa kế sự độc ác của ba cô ta, cô ta có thể cam tâm nhìn người đàn ông của mình qua lại với tôi sao.

Ngày đó ở trong xe Kiều Dĩ Thương nói tôi quyến rũ ông ta, là tôi không nên lọt vào mắt ông ta. Đoạn tình cảm cấm kĩ trời đất khó dung này chúng tôi không phải là không sai, chúng tôi cũng không phải người tốt, là kẻ xấu vừa tham lam vừa máu lạnh.

Trong lúc Chu Dung Thành và Kiều Dĩ Thương đang giương cung bạt kiếm bị tôi dập tắt, bọn họ cũng không nhắc lại chuyện xưa nữa, chỉ là bầu không khí vẫn vi diệu như cũ, cũng rất giằng co.

Tôi nói bóng nói gió hỏi thử Thường Cẩm Lệ bao giờ quay về Hải Châu, cô ta nói nếu như anh Thương không về, cô cũng sẽ ở lại bên cạnh anh, dù sao trong nhà có mấy dì, ba trái ôm phải ấp cũng không cảm thấy cô đơn, có trở về hay không cũng không quan trọng.

Chu Dung Thành rút mấy tờ khăn giấy lau vết mỡ dính trên quần áo, thờ ơ hỏi Kiều Dĩ Thương có còn làm ăn ở Quảng Đà nữa hay không.

Ngón trỏ của Kiều Dĩ Thương gõ nhẹ lên mặt bàn: “Làm ăn rất nhiều, nhưng mà có người làm xử lý, quan trường ở Quảng Đà thâm sâu, bàn tay phải dài, không bằng được hứng thú của tôi với đặc khu, cục trưởng Chu với tôi là anh hùng tiếc anh hùng, tôi rất yêu thương mảnh đất này."

Vẻ mặt của ông ta khi nói lời này trông rất thổ phỉ, giọng điệu cũng rất tự phụ, Chu Dung Thành nghe thấy ông ta không dự định đi, muốn ở lại đặc khu khiến ông ngột ngạt, sắc mặt ông có vài phần âm trầm.

Hai người này thật sự muốn xé rách mặt nhau, nhưng về trình độ độc ác nham hiểm thì Kiều Dĩ Thương hơn một chút, tính toán và bố trí của Chu Dung Thành cũng không phải để không, chỉ là bây giờ ai cũng không bước ra một bước kia, không rõ ràng tình hình bên trong, nhưng tôi đã ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm.

Bản thân cảnh sát và xã hội đen đã như nước với lửa, Chu Dung Thành quá cương liệt, Kiều Dĩ Thương quá tàn bạo, bọn họ không có khả năng chứa chấp đối phương.

Thường Cẩm Lệ múc một viên bánh trôi đưa tới bên miệng Kiều Dĩ Thương, vẻ mặt cô ta chờ mong Kiều Dĩ Thương thưởng thức, tôi nhớ kỹ Kiều Dĩ Thương không thích ăn đồ ngọt, khẩu vị của ông ta rất nhẹ, Chu Dung Thành cũng như vậy, bọn họ không ăn mặn, không ăn đồ nhiều mỡ, cũng không ăn ngọt, có thể những người đàn ông khí phách đều thế này.

Thường Cẩm Lệ chưa quen thuộc với thói quen của ông ta, xem ra tuy rằng ở cùng một chỗ, nhưng thời gian ở cùng với Kiều Dĩ Thương cũng không nhiều.