Đã liên tiếp mấy ngày Chu Dung Thành đều bận rộn đến đêm khuya mới đi ngủ, tôi cũng chưa từng hỏi lí do, có thể làm ông ấy hao tâm tốn sức như vậy thì nhất định là một vụ án lớn và quan trọng, hơn nữa rất khó giải quyết, cảnh sát hình sự phía dưới bao gồm các cán bộ cấp cao cũng không làm được, muốn Cục trưởng ra tay để nếu xảy ra chuyện gì thì cũng có thể trốn tránh trách nhiệm.
Tôi đun cho ông ấy một nồi cháo gà để bồi bổ dạ dày, múc cháo vào trong chén rồi rắc một ít táo đỏ và gừng băm lên, lại pha một ly trà, mang vào trong thư phòng của Chu Dung Thành.
Ông ấy đang gọi điện thoại, đối phương là y tá ở bệnh viện, dò hỏi ông xem khi nào tới lại, Chu Dung Thành nói là mấy ngày nay ông không qua được.
Ông ấy nhìn thấy tôi vào liền cúp máy, hỏi tôi sao còn chưa ngủ.
Tôi nói ngủ không được, muốn ở với anh.
Ông ấy cười vươn tay ra, tôi đem cháo và trà đặt ở góc bàn, ôn nhu dựa vào trong lồng ngực ông, hỏi ông Thẩm Quỳnh Tư ra sao rồi.
Ông ấy không quá nguyện ý nhắc tới chuyện này, vợ cũ của ông ấy bị bạo hành, ông ấy biết rõ hung thủ là ai nhưng không có cách nào vặn ngã đối phương, chỉ có thể để đối phương kiêu ngạo ra oai, nhất định trong lòng ông ấy sẽ không thoải mái, ông ấy chỉ nói cho tôi là vẫn tạm.
Ông ấy tùy tay mở đống tư liệu trên bàn ra: “Thị trường buôn lậu ma túy đã lộ diện, hẳn là ở An Châu.”
Đây là lần đầu tiên Chu Dung Thành bàn về vụ án với tôi, ba năm nay ông ấy cũng không nói với tôi chuyện ở Cục Công An, quan hệ của tôi rất phức tạp, có rất nhiều người trong đặc khu cũng từng là khách của tôi, nhưng tôi cũng sẽ không nói về nó.
Tôi hơi sửng sốt, thị trường buôn lậu ma túy còn không phải là mấy giao dịch ngầm của Kiều Dĩ Thương cùng ông chủ Tưởng ở sòng bạc Hoa Chướng cơ mà, sao lại chạy tới An Châu rồi.
“Sao anh chắc chắn là ở An Châu?”
Chu Dung Thành thở phào một hơi: “Anh vẫn luôn không cho rằng là ở An Châu, nhưng đây là kết quả mà phòng điều tra hình sự loại ra được, đã thông qua ở tổ chuyên án.”
Ông ấy chuyển mắt từ hồ sơ vụ án qua mặt tôi: “Anh phân tích là ở đặc khu, hơn nữa rất có khả năng là nhà kho ngầm ở bến tàu, hoặc là.”
Anh nói tới đây thì dừng lại, tôi hỏi ông ấy hoặc là cái gì?
Ông ấy nhìn tôi một cái, không nói tiếp, trầm mặc nâng trà lên uống một ngụm, ông tinh tế phân biệt rõ vị trà: “Trà gì vậy?”
Tôi phục hồi tinh thần lại ôm cổ ông ấy: “Uống Lư Sơn mây mù lâu như vậy, nay đổi sang Bích Loa Xuân đi.”
Ông ấy cười nói cũng được, em pha cái gì anh uống cái đó.
Khi ông ấy uống trà tôi lặng im không tiếng động mà ngó lên bàn, tôi nhìn thấy trong đó có mấy tờ hồ sơ che lại là của Kiều Dĩ Thương, nhưng chắc cũng là nửa thật nửa giả, thông tin thật của ông ta hẳn là đã bị xóa đi thời điểm làm việc cùng ông Thường rồi, tuyệt đối không dễ dàng bị tra ra dễ như vậy.
Nhưng tôi vẫn nhịn không được sự tò mò, khom lưng vươn tay xốc nó lên trên cùng, muốn nhìn cẩn thận hơn chút, Chu Dung Thành bỗng nhiên ngửi ngửi tóc đang rũ xuống trước mặt của tôi: “Rất thơm, em mới vừa tắm xong.”
Tôi không phản ứng lại đây là ý gì, ấp úng nói vâng, ông ấy để chén trà xuống bế tôi lên một phen, tôi kinh hô một tiếng rồi theo bản năng ôm lấy bả vai ông ấy, ngay sau đó trời đất quay cuồng, ông ấy đem tôi đè ở cửa sổ.
Bệ cửa sổ rất rộng, lụa trắng đung đưa dưới ánh trăng, thân hình cao lớn rắn chắc của ông ấy dựa vào người tôi, bờ ngực nóng bỏng dán sát vào hai bầu ngực mềm mại của tôi, tôi cảm thấy mình như nghẹt thở dưới cái nhìn chăm chú nóng bỏng của ông.
“Dung Thành.”
“Suỵt.” Ông ấy dùng ngón trỏ đè ở trên môi tôi, đáy mắt là dục vọng quay cuồng: “Có phải đến ngày rồi hay không.”
Khi xuất viện, bác sĩ đã cảnh cáo là không được quan hệ trong vòng một tháng, hôm nay vừa vặn là ngày thứ 31, xem ra ông ấy cũng trông mong mấy ngày này để được phát tiết dục vọng, tôi cố ý giả bộ không hiểu: “Cục trưởng Chu hỏi cái này để làm gì vậy.”