Đường phía trước càng ngày càng trống trải, tài xế chưa từng đi qua nên hoàn toàn không quen, chiếc Mercedes chỉ điên cuồng đi thẳng, dường như xe đang bị rò rỉ dầu, đằng sau bốc lên những mảng khói lớn, xuyên qua cửa sổ xe mà tiến vào, có chút sặc mũi.
Xe chống đạn bên kía cũng không tốt lắm, tài xế kia đâm cực kỳ hung ác, cửa xe bị nứt, đầu xe cũng bị biến dạng
Chu Dung Thành chịu đựng sự đau đớn nơi bả vai, nhắm ngay súng vào cốp xe Santana mà bắn hai lần, tôi che lỗ tai lại cả người đều run rẩy, xe Santana phát ra tiếng phanh bén nhọn, tài xế ló đầu ra rống to với xe chống đạn: “Mẹ nó bình xăng bị thằng chó Chu Dung Thành kia bắn thủng rồi!"
Chu Dung Thành giơ cánh tay lên, nhắm chuẩn vào lốp bánh xe đang lắc lư tán loạn trên đường trống trải, tên tay sai ở ghế phụ phát hiện ra lập tức khảy tay lái để trốn tránh: “Đều mẹ nó mắt mù hay sao mà một đám người không trị được hai người mang theo một con đàn bà."
Xe bắt đầu điên cuồng dữ dội, Chu Dung Thành từ bỏ việc bắn nó, cùng lúc đó bốn người trên xe Santana cầm súng thò ra ngoài cửa sổ, nhắm ngay vào chiếc xe Mercedes đang chạy ở phía trước, tiếng đùng đoàn vang lên liên tiếp không ngừng, bắn không biết bao nhiêu phát, chỉ có chiếc xe lao vun vút để giãy giụa trong cơn bão đạn.
Chu Dung Thành vừa phản kích vừa đè ở phía trên rồi ôm lấy tôi đang rẩy để tránh né, bảo vệ tôi đến nỗi kín không một kẽ hở, lấy cơ thể để tìm lấy cơ hội sống sót cho tôi.
Tôi có thể nghe được tiếng viên đạn xuyên qua thân xe cùng tiếng cửa kính bị nứt giòn vang, đây là lần đầu tiên trong đời này khoảng cách tới cái chết gần với tôi như vậy. Dường như thần chết đang ở trước mắt vẫy tay với tôi, mỉm cười, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
Nếu không phải có Chu Dung Thành liều chết bảo vệ tôi, căn bản tôi đã không sống được.
Hơn mười phút sau tiếng súng từ xe Santana dừng lại, khoảng cách hai xe cách nhau không đến 1 mét, đầu ngón tay Chu Dung Thành xoay tròn, Browning màu trắng bạc bắn ra một độ cong cực kỳ xinh đẹp, ông bóp cò súng một cái, thậm chí còn không quay đầu lại mà chỉ dựa vào thính giác để bắn ra.
Santana trúng đạn.
Cửa sổ pha lê bị vỡ nát, trên mặt tài xế bị thổi qua vô vàn vụn kính nhỏ, phát ra tiếng gào thê lương thảm thiết, tài thiện xạ của Chu Dung Thành có bao nhiêu chuẩn, ở trong thị cục thậm chí ở tỉnh không ai không phục, có thể từ một cơ sở nhỏ đến cục trường thị cục thì không thể nào không có tài.
Mọi người sợ hãi tên tuổi của Chu Dung Thành, thật ra chính là sợ súng trong tay ông, năm đó ông nằm vùng trong đường dây buôn lậu ma túy, Triệu Long còn chưa đi lên từ Tam Giác Vàng, mà chỉ là ông chủ của một đám xã hội đen, phương pháp bắn súng của Chu Dung Thành được đánh giá rất cao, ông dựa vào việc này mà nhanh chóng trở thành nòng cốt của tổ chức, nằm vùng mấy năm cũng chưa gặp qua mặt ông chủ xã hội đen, trong hai tháng Chu Dung Thành liền trở thành chủ của một đại sảnh.
Bản lĩnh của ông cũng không phải chuyện đùa, Chu Dung Thành tuyệt đối là đỉnh nhất trên con đường đặc khu công an này, nếu ông có muốn làm xã hội đen thì cũng không kém Kiều Dĩ Thương là bao.
Tài xế vốn định nhấn ga lao về rào chắn phía trước cách đó không xa, nhưng mà tốc độ không có nhanh hơn nhiều lắm, ông ta quay đầu nhìn thoáng qua hai chiếc xe đang đuổi theo: “Cục trưởng Chu, xe gần hết xăng rồi, chỉ sợ không trụ nổi mười phút nữa. Nếu mười phút nữa cảnh sát chi viện không tới, chúng ta..."
Chu Dung Thành thong thả thu súng, ông ấy vén mái tóc dài đang che mặt tôi lên, nhìn vào mắt tôi nói: “Trong chốc nữa nếu có cơ hội thì hãy tìm chỗ trốn đi, mặc kệ dù có xảy ra chuyện gì cũng không cần đi ra, chờ cảnh sát tới, hiểu không?"