Bầu trời xanh thẳm vang lên tiếng súng, chim chóc và muông thú ẩn nấp trong những bụi cây gào thét bay lên không trung, bay về tứ phía, lượn vòng, vỗ cánh rồi biến mất.
Một làn khói trắng xóa nồng nặc tràn ra từ miệng súng, giống như thịt người bị cháy.
Cánh tay của tôi tê liệt vì một cú va chạm mạnh, toàn thân run rẩy, cả người chao đảo ngã về phía trước và toàn thân tôi ngã về phía trước, trong khoảnh khắc viên đạn được bắn ra tìm tôi như ngừng đập.
Tôi đã nổ súng.
Chu Dung Thành quỳ rạp xuống đất, đau đớn làm cho ông đổ mồ hôi như mưa, ông cố gắng chống đỡ để cơ thể không nằm xuống, nhưng ông không hề biết tôi đang cầm súng và càng không biết rằng tôi đang nhắm súng vào thuộc hạ của ông, sau khi nghe thấy có tiếng súng phát ra, anh ta bỗng kinh ngạc, cả người cứng đờ một lúc rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh ta trắng bệch còn hơi giật giật, trong ánh mắt hiện lên sự ngỡ ngàng.
Người lái xe hoảng loạn làm cho cây gậy trong tay rơi xuống, phát ra một tiếng “rầm”, anh ta ở phía sau thì thầm với bà chủ, giọng điệu của anh ta vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, âm thanh rất khiêm tốn.
Tất cả mọi người đều không ngờ tới, bao gồm cả bản thân tôi.
Hai bàn tay của tôi, đã từng vuốt ve cơ thể dơ bẩn của nhiều người đàn ông thế nên nó cũng chẳng sạch sẽ nhưng nhuốm máu tươi mới là lần đầu tiên.
Nhưng tôi không còn cách nào khác, vì nếu tôi không làm như thế thì rất có thể Chu Dung Thành sẽ không qua được cái nạn vừa rồi.
Họ đều là những kẻ điên giết người điên cuồng, không cần bất cứ thứ gì khác trừ mạng người. Ngay lúc họ đặt chân lên chiếc Mercedes Benz, não họ dường như đã mắc ở lưng quần.
Chu Dung Thành đã vì tôi mà đầu tranh không màng đến sống chết của bản thân, tôi cũng có thể vì chồng mình mà đánh đổi tất cả, làm những việc mà bản thân không dám làm và cũng chẳng biết làm.
Thực ra, tôi cũng rất kinh ngạc. Có rất ít người phụ nữ đã từng chạm vào súng hơn nữa có thể cầm súng dùng vào việc lớn thì còn chưa tới một phần một trăm, tôi Hà Linh San năm nay 22 tuổi, chẳng còn chút khẩu khí nào, thật không biết đó là may mắn hay đen đủi nữa.
Tôi trước đây chỉ là có xem qua ông ấy bắn súng nên biết làm thế nào để bắn nhưng chưa từng thử qua, lần đầu tiên mà tôi bắn chính xác đến vậy, thậm chí đến bản thân tôi cũng cảm thấy thật kỳ diệu.
Tôi không giết tên thuộc hạ đó, trước khi thời khắc nổ súng tôi đã di chuyển súng từ giữa trán xuống cánh tay đang giơ gậy sắt của ông ta.
Tôi chưa từng giết người, cho dù anh ta có là người xấu, tôi cũng không có tư cách để giết anh ta, tôi không phải cảnh sát, Chu Dung Thành giết anh ta là để thi hành công vụ, còn nếu tôi giết anh ta thì chính là xem mạng người như cỏ rác.
Để không gây rắc rối, khoảnh khắc quyết định trong 0.01 giây cuối cùng, tôi đã hạ nòng súng xuống, viên đạn xuyên qua mạch cổ tay của anh ta, một dòng máu đỏ tươi từ từ theo chảy xuống, gậy sắt rơi khỏi lòng bàn tay, rơi xuống chân Chu Thành Dung. Khuôn mặt của tên thuộc hạ nhăn nhó, nằm bỏ trên mặt đất, lấy tay giữ vết thương, lăn lộn kêu gào vì đau đớn. Kết cục này còn khổ hơn cả chết, sống dở chết dở, bắt anh ta phải nếm mùi vị này mới trút được hận.
Năm xe cảnh sát và hai xe cứu thương từ hướng đông bắc đi đến, tiếng còi báo động vang vọng núi rừng, dường như muốn chọc thủng một lỗ trên trời.
Đội trưởng Vương nhảy ra khỏi xe cảnh sát đầu tiên. Anh ấy nhìn thấy Chu Dung Thành toàn thân đầy máu trước mặt tôi, sắc mặt anh ấy ngay lập tức thay đổi. Một vài cảnh sát đặc nhiệm đi cùng anh ấy chạy đến chỗ tôi. Những người cảnh sát khác cầm súng chĩa vào đầu tên thuộc hạ đang ngã trên mắt đất, lớn tiếng la hét phải bao vây rừng, bao vây nhà dân xung quanh, không được để thoát một tên.
Sự bình tĩnh và điềm tĩnh của tôi trong thời khắc sinh tử đã biến thành sự mềm yếu và hoảng sợ khi biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm, đã được an toàn, tôi buông khẩu súng dường như có nhiệt độ trong tay xuống, tôi bịt chặt hai tai và thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn đi như một vũng nước, một vũng bùn, tôi không còn chút sức lực nào dựa vào lưng Chu Dung Thành.
Máu trước mặt, cơ thể đầy những vết thương, cả con đường tanh mùi máu, chói tai, tàn khốc, hung hăng ngang ngược, mỗi cảnh tượng đều như một bộ phim điện ảnh, hội tụ thành một dòng sông chấn động.
Chu Dung Thành cố gắng hết sức để ôm tôi. Khuôn mặt bê bết máu của ông ấy xoa xoa mái tóc dài bù xù của tôi. Đội trưởng Vương gọi y tá đến để điều trị. Sau đó anh ấy cởi đồng phục cảnh sát để che người cho Chu Dung Thành để tránh vết thương của ông tiếp xúc với gió, một vài y tá vội vàng khiêng cáng tới định giữ tay ông ấy để băng bó.
Ông ấy “hừ” một tiếng, khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi, bảo bọn họ đừng làm ồn nữa, tất cả mọi người đều giật mình, không biết có chuyện gì, ngay sau đó ông ấy nhẹ nhàng hôn lên tai và mắt tôi rồi hỏi: “Em sợ sao?”