Sắc Dụ

Chương 148: Cô Hà làm tôi rất đau lòng



Tôi tỉnh dậy sau một giấc mơ đẫm máu, lúc đó đã là mặt trời đã quá giờ ngọ, là lúc ánh nắng chói chang và nóng nực nhất. Tôi mở mắt ra nhìn thấy một vùng trắng xóa và đôi tay không ngừng run rẩy, tôi không phản ứng gì, tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, miệng lưỡi khô khốc, tôi gọi Dung Thành trong vô thức nhưng người vẫn lả đi.

Có một bàn tay khó nhọc nhấc lên chạm vào đầu tôi, xuôi theo mái tóc dài vuốt xuống má tôi rồi từ từ chạm vào khuôn mặt khô sần của tôi.

Tôi bỗng ngây người, chợt nhận ra đây là phòng bệnh của bệnh viện, ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu nhưng vô cùng dịu dàng của Dung Thành, đôi môi nứt nẻ của ông ta mấp máy, nhưng cổ họng khàn khàn không nói ra được lời nào.

Đường nét đẹp trai của ông vẫn còn đó, nhưng phong thái oai hùng của ông chỉ còn lại sự phờ phạc.

Nước mắt tôi bỗng trào ra, tôi không dám ôm ông chứ đừng nói là bổ nhào về phía ông, tôi thấy ông gầy đi rồi, không biết có phải vì chảy nhiều máu không mà lại ông gầy đi đến thế, gầy đến mức khiến tôi sợ hãi, khiến tôi xót xa.

Tôi run run đưa tay chạm vào mắt và sống mũi ông, tôi thì thầm rằng ông vẫn chưa thể uống nước được, cố gắng chịu đựng một chút.

Ông nhếch khóe môi mỉm cười với tôi, một nụ cười vô cùng uể oải và mệt mỏi: “Sao lại sưng lên như quả óc chó vậy, mới có một đêm không quan tâm đến em mà em đã tùy ý nghịch ngợm thế sao.”

Giọng anh yếu ớt, tôi lại gần áp tai vào môi ông ấy, ông ấy hỏi có phải tôi chưa được nghỉ ngơi không.

Tôi vừa khóc vừa gật đầu, nói rằng em đã ngủ rồi, ở bên cạnh anh em ngủ rất ngon.

Nụ cười của ông càng rạng rỡ hơn, tôi lấy tay che mặt ông cúi đầu xuống khóc, tôi xin ông đừng cười nữa, tôi biết ông đau đớn đến nhường nào, cũng biết lúc này ông đang rất khó chịu, chỉ là ông không muốn khiến tôi lo lắng, dùng cách này để an ủi tôi, tôi nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó tôi sẽ hại chết ông ấy, hại ông ấy thân bại danh liệt, hại ông ấy chết mà không có chỗ chôn.

Chu Dung Thành nhấc cánh tay phải đang kề sát người tôi lên, lòng bàn tay ông chạm vào gương mặt tôi. Người ông ấy có lúc rất nóng, giống như bị sốt nhưng lúc thì lại rất lạnh. Giữa chúng tôi cách một làn sương mờ ảo, ông ấy trở nên mơ hồ, ông cứ nhìn về phía tôi không chớp mắt.

"Hà Linh San, trong khoảnh khắc mà anh bị trúng đạn, anh đã cảm nhận được một nỗi sợ hãi mà anh chưa từng trải qua, nỗi sợ hãi mà cả đời này anh không bao giờ muốn trải qua. Anh không sợ hy sinh, anh chỉ sợ bản thân không bảo vệ được em, không thể cho em sự bình an, mấy năm qua đã để em chịu thiệt rồi, thật thiệt thòi cho em."

Từng chữ từng chữ ngọc ngà ông nói ra, giống như hàng nghìn chiếc kim bạc, sắc nhọn đâm vào tôi, khiến tôi đau đớn hơn cả thiêu thân.

Ông ấy không hề để tôi chịu uất ức mà là tôi đã phản bội ông, lừa dối ông, làm liên lụy đến ông, ông ấy hoàn toàn không biết bên trong vẻ ngoài đẹp đẽ, ngây thơ này của tôi đang che giấu một trái tim độc ác, trụy lạc, sự tàn nhẫn và máu lạnh bên trong tôi như thế nào là thứ ông không nhìn thấy, là điều tôi cũng không dám biểu hiện ra.

Tôi rất sợ, càng sợ lại càng giấu, càng sợ lại càng sống giả tạo.

Tất cả đều là tôi có lỗi với ông ấy, ông ấy không hề làm gì sai với tôi.

Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay rộng và thô ráp của ông, cố gắng kìm nén nhưng vẫn không kìm được òa khóc không thành tiếng, tôi nói tôi có lỗi với ông ấy, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi hoàn toàn không xứng đáng với tất cả những gì ông ấy đã cho tôi, tôi không còn mặt mũi nào để tận hưởng những thứ này.

Tôi không biết mình đã nói về chuyện đó bao lâu, khi tôi cảm thấy thiếu oxy cũng không nhận được lời trả lời tôi mới ngừng khóc ngẩng đầu lên nhìn ông, Chu Dung Thành đã ngủ rồi. Tôi thậm chí còn không biết ông ấy đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, ông ngủ thoải mái bình yên, gương mặt tuấn tú chìm trong gối trắng giống như tôi vẫn thường nhìn thấy mỗi sớm mai thức dậy.

Mọi thứ đều không có gì thay đổi, ông vẫn là ông, tôi vẫn là tôi, chúng tôi vẫn là hình dáng ban đầu.

Tôi hôn hôn ngón tay ông, đắp chăn cho ông rồi rời khỏi phòng bệnh.

Đêm khuya hôm đó, Chu Dung Thành ăn một chút nước cháo và chè sen, tinh thần khỏe khoắn hơn rất nhiều, còn lệnh cho đội trưởng Trịnh mang những tập tài liệu quan trọng đã chồng chất suốt hai ngày một đêm qua đến để xét duyệt, nhưng tôi không cho phép ông ấy đọc quá lâu, sau một tiếng tôi sẽ thay ông thu lại hết và mang đi.

Tôi nằm trên chiếc giường gấp bên cạnh, ngủ cùng ông ấy một đêm. Khoảng hơn ba giờ sáng, ông ấy tỉnh giấc vì vết thương ở vai và phổi đau quá, tôi nghe thấy tiếng ông rên rỉ, nhưng ông không hề gọi tôi. Trong màn đêm, tôi hỏi anh có chuyện gì sao.

Ông ấy nói không có gì, trong giọng nói của ông có chút kiềm nén và chịu đựng.

Tôi biết ông ấy không muốn làm tôi lo lắng, cho dù trong người không thoải mái cũng không nói ra, tôi leo xuống giường rồi đi bật đèn, quả đúng là sắc mặt ông ấy trắng bệch như tờ giấy, bộ quần áo bệnh nhân ướt đẫm mồ hôi, tôi lập tức gọi y tá đến tiêm thuốc giảm đau cho ông, ông cứ trằn trọc mãi đến rạng sáng mới đỡ.

Đợi sau khi Chu Dung Thành ngủ say, tôi ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại cho đội trưởng Vương, nhờ anh ấy đến đón tôi rồi đưa tôi đi một chuyến đến nơi tối cao nhất của đặc khu.

Anh ấy hỏi tôi có phải vì chuyện của cục trưởng Chu không, tôi nói rằng đối phương đã hung tàn đến mức này, nếu còn khoan nhượng và nhường bước nữa thì sẽ chỉ dẫn đến thảm họa tàn khốc hơn thôi. Chu Dung Thành bị thương nặng nằm trên giường, chỉ có tôi ra mặt giải quyết mọi việc mới là thích hợp nhất.