Sắc Dụ

Chương 154: Không thể quên sự dịu dàng của anh (1)



Bộ dạng cứng đờ của Thường Cẩm Lệ hoàn toàn không bị phát hiện, Kiều Dĩ Thương nhẹ nhàng đẩy cô ta ra khỏi lòng mình, vừa cười vừa phất nhẹ qua mũi cô ta: “Làm chuyện xấu lại không dám thừa nhận à.”

Khi tất cả mọi người đều dùng ánh mắt trêu đùa nhìn về phía cô ta, cô ta không thể không thuận nước đẩy thuyền, thừa nhận cái tội lỗi cực kỳ đáng xấu hổ này, lộ ra một nụ cười tế nhị gượng gạo, nhưng vẫn không lên tiếng nói gì.

Mấy người đàn bà kia cũng không mấy biết cách nhìn sắc mặt người khác, cứ nói tới nói lui về chuyện này, muốn dùng nó để làm nóng bầu không khí, nhưng mà không khí càng lúc càng như đông cứng lại, Thường Cẩm Lệ rõ ràng không muốn nhắc đến, nhưng cũng không thể trách bọn họ được, vì ai có thể ngờ được vết hôn trên mặt Kiều Dĩ Thương lại không phải do người vợ chính thức là cô ta tạo ra chứ.

“Đều nói là tân hôn là khoảng thời gian triền miên nhất, hai vợ chồng son mới kết hôn là ngọt ngào nhất ấy, như song sinh dính nhau vậy, cứ tách ra một tí là hồn vía lên mây ngay. Ông Kiều tuy bận nhưng tiểu biệt thắng tân hôn nha, làm sao có thể không nồng nhiệt được. Mấy cô xem, vết hôn trên mặt ông Kiều chẳng mang hình một đôi môi cánh én thật xinh đẹp.”

Bà Hạ rất hài hước, chọc cho mấy người còn lại cười mãi không khép miệng lại được. Kiều Dĩ Thương cũng không giải thích, vẻ mặt bình thản, trên môi là một nụ cười nhẹ, để mặt cho bọn họ nói, giống như chuyện này thật sự chỉ là tình thú riêng tư của vợ chồng ông ta vậy.

Sắc mặt của Thường Cẩm Lệ đã xấu hẳn đi, chỉ đơn thuần là đang cố gượng phối hợp, để không khí không bị triệt để đóng băng, nhưng trong lòng thật sự rất khó chịu, cô ta lên giọng oán trách nói, mọi người đừng chọc tôi nữa, thật sự muốn tôi xấu hổ đến mức phải nhảy ra khỏi cửa sổ trốn sao.

Người phụ nữ mặc sườn xám liếc nhìn vết môi thâm tím trên mặt Kiều Dĩ Thương: “Cái miệng nhỏ này của bà Kiều thật là có sức đấy nha, chỉ thiếu chút nữa là mất hẳn miếng da rồi.”

Mấy câu đùa bỡn của phụ nữ đã có chồng mới thật sự là tục tĩu, mấy bà lớn bà nhỏ này cái gì cũng dám nói đến tôi cũng không nhịn được phải bật cười. Tiếng cười của tôi vang lên rất đột ngột, Thường Cẩm Lệ và Kiều Dĩ Thương không ai bảo ai mà gần như đồng thời quay qua nhìn tôi, tôi chợt nhận ra mình đã thất lễ rồi, muốn khống chế cũng không kịp nữa, mấy người đàn bà xung quanh đều đang cười, một khi đã không nhịn được thì sẽ không dừng lại được nữa.

Kiều Dĩ Thương bước đến vài bước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh xắn đang cười rạng rỡ của tôi: “Bà Chu cũng đến à.”

Tôi mỉm cười, gật đầu chào: “Chào anh Kiều.”

Ông ta ừm một tiếng: “Cục trưởng Chu đã đỡ rồi chứ.”

Mấy người phụ nữ kia đều ngẩn người: “Sao, cục trưởng Chu không phải chỉ bị sốt thôi à, hơn nửa tháng rồi mà vẫn chưa khỏi sao?”

Tôi cười nói, đã khỏi lâu rồi, nhưng mà tôi không yên tâm nên không chịu để anh ấy ra viện, anh ấy còn dỗi tôi, suýt nữa thì làm ầm lên trong phòng bệnh rồi.

“Cục trưởng và bà Chu tình cảm sâu đậm, chuyện này đã lan truyền khắp đặc khu rồi. Cái gì gọi là mĩ mãn, đây chính là mĩ mãn. Có một người chồng như vậy, đối với người đàn bà mà nói đời này coi như xứng đáng rồi. Ông Hạ nhà tôi còn nói nếu như tôi được như bà Chu đây thì ông ấy không biết phải đến đâu để thắp hương cảm tạ nữa, chỉ tiếc là đầu não tôi không tốt, ngoài có mỗi cái miệng biết ăn đàn ông ra, thì không còn năng lực gì khác.”

Thường Cẩm Lệ tựa người vào vai Kiều Dĩ Thương, cô ta ngửi ngửi mấy hơi, phát hiện mùi trên người ông ta có phần không đúng, cười giận xô ông ta ra, chỉ lên lầu: “Đi thay đồ, trên người toàn là mùi mồ hôi.”

Kiều Dĩ Thương cởi áo vest ra đưa cho cô ta, còn đặc biệt căn dặn không được móc túi áo, cô ta nhất thời không hiểu, hỏi ông ta tại sao, ông ta nói bên trong toàn là danh thiếp của mấy cô gái, ông ta đã chọn ra mấy người đẹp nhất để giữ lại.

Tiếng cười của mấy người đàn bà kia càng lớn hơn, Thường Cẩm Lệ giận đến mức đấm lên lưng ta mấy cái: “Anh đàng hoàng một chút được không, cũng không sợ người ta cười cho.”

Sau khi bóng dáng của Kiều Dĩ Thương đã khuất sau chỗ rẽ trên lầu hai, Thường Cẩm Lệ nhìn một vòng mấy người phụ nữ đang cười ngặt nghẽo: “Khiến mọi người phải chê cười rồi, anh ấy ở bên ngoài rất nghiêm túc, lúc nào cũng tỏ vẻ dữ dằn một chút nét cười cũng không thấy, nhưng cứ về đến nhà là lại thế đấy, cứ như không phải cùng một người vậy.”

“Cho nên chúng tôi mới ghen tỵ với bà Kiều, nếu ông Kiều gặp ai cũng cười đùa vui vẻ thì bà sẽ có thể yên tâm sao.”

Thường Cẩm Lệ trên mặt tràn ngập hạnh phúc, nói, cũng đúng, anh ấy luôn khiến tôi an tâm.

Chúng tôi ngồi đến khoảng sáu giờ thì người giúp việc đến hỏi về bữa tối, mỗi người đều yêu cầu một món khác nhau, tôi chọn món rau luộc thanh đạm nhất, bà Hạ hỏi tôi sao không ăn món mặn nào, tôi chỉ cười không biết phải trả lời cô ta thế nào. Cô ta hiểu lầm nụ cười của tôi, hỏi tôi phải chăng là đang chuẩn bị mang thai. Tôi còn chưa kịp phủ nhận thì những người khác thì tất cả mọi người đã quay qua chúc mừng tôi. Tôi thật sự không chịu nổi sự trêu chọc của bọn họ, bèn tìm một cái cớ nói muốn đi ra nhà vệ sinh, bà Hạ cũng vừa mới đi nên đã chỉ đường cho tôi. Tôi nói một câu xin lỗi rồi vội vã trốn đi.

“Mang thai” tạm thời là hai chữ vô cùng nhạy cảm với tôi và Chu Dung Thành, có lẽ là tôi có tật giật mình nhưng ít nhất thì bản thân tôi không dám nhắc đến. Chu Dung Thành vừa mới tang con, ông ấy cũng không có hứng thú mấy, ít nhất thì cũng phải chờ thêm sáu tháng, một năm gì đấy.

Mang thai, Kiều Dĩ Thương, là những quả bom hẹn giờ trong cuộc sống của tôi, tôi tránh còn không kịp làm gì có chuyện chủ động lao vào.

Tôi đẩy cửa bước vào phòng vệ sinh, Thường Cẩm Lệ đang đưa hình mẹ mình ở Hải Châu cho họ xem, mọi người đều nói bà hai thật là xinh đẹp, chẳng trách bao nhiêu năm nay vẫn luôn được ông Thường cưng chiều không hề thay đổi.