Sắc Dụ

Chương 155: Cô xem tôi là cái gì



Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức nụ hôn của ông ta khiến tôi không thể đứng vững, cả người mềm nhũn ngã vào lòng ông ta, chỉ có thể hít thở dưỡng khí do ông ta cung cấp, hương vị của chúng tôi hòa lẫn vào nhau, quấn quýt triền miên.

Từ đầu đến cuối, ông ta vẫn luôn mở mắt nhìn thẳng vào tôi, tôi vốn nhắm mắt nhưng khi cảm thấy cái nhìn chăm chú của ông ta liền không thể kìm lòng mà rơi vào vòng xoáy trong đáy mắt ông ấy.

Đôi mắt của Kiều Dĩ Thương quá thần bí, quá sâu thẳm, ngọn lửa bừng bừng hay bầu trời đầy sao đều không thể so sánh được với sự rung động lòng người của đôi mắt ấy. Đôi mắt ấy khiến người ta sa đọa, khiến người ta bị cuốn vào một vách núi sừng sững không có đường lui.

Ông ta rốt cuộc cũng buông tay, buông tha cho đôi môi đã bị cắn mút đến trắng bệch của tôi. Chúng tôi đứng sát mặt vào nhau, không ngừng thở dốc, tôi nhìn thấy lớp râu mỏng cứng dưới cằm ông ta, và lớp mồ hôi toát ra do sự điên cuồng vừa rồi. Tay của ông ta đặt trên ngực tôi, áo của tôi đã cởi ra một nửa.

“Có phải là cô làm không?”

Trong miệng tôi đều là hơi thở của ông ta, không phân biệt được không khí là do ai hô hấp, tôi nhìn vào mắt ông ấy nói, phải.

Ông ta cười một tiếng: “Yêu hắn ta đến vậy?”

Giọng tôi càng thêm khẳng định, phải.

Mấy ngón tay của ông ta ở trên ngực tôi không ngừng ve vuốt: “Cho nên không tiếc vì hắn mà động vào thuộc hạ của tôi. Nếu hắn chết, cô sẽ thế nào? Giết tôi, cầu hoan với tôi, dùng sắc đẹp và thân thể của cô quyến rũ tôi, lợi dụng lúc tôi đang mê mẩn trong thân thể mềm mại của cô mà tiễn tôi lên đường?”

Vẻ mặt của ông ta chợt trở nên hung tàn: “Có phải trong lòng cô, tôi thậm chí không bằng được một phần vạn Chu Dung Thành?”

Lòng tôi giật bắn lên, sau đó ông ta cười buồn: “Hà Linh San, trái tim đã giao cho người khác tôi không cần, tôi chỉ muốn thứ hoàn toàn mới, từng chút từng chút một nhổ bỏ hắn khỏi tim cô, sau đó đem tôi lắp vào.”

Chúng tôi quấn quýt quá lâu, Thường Cẩm Lệ và bà Hạ đều đã nghi ngờ, bọn họ đứng ngoài cửa gọi tôi, hỏi tôi có phải là cảm thấy không khỏe, tôi biết mình không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Tôi đẩy Kiều Dĩ Thương ra, nhưng ông ta vẫn cố giữ chặt tôi, hỏi tôi rốt cuộc xem ông ta là cái gì.

Tôi cười lạnh nói vừa rồi anh không phải đã thừa nhận rồi sao, chẳng phải chỉ là gian phu sao.

Ông ta nói, nếu đã là gian phu, vậy thì hãy cứ tiếp tục vụng trộm.

Ông ta nói xong bước hai bước đi vào góc trong cùng, đôi chân dài giẫm lên mép bồn tắm, chỉ nhún người nhảy một cái đã thoát qua cửa sổ ra ngoài, cả quá trình trôi chảy, dứt khoát, thậm chí còn không chạm vào kính cửa, không hề phát ra tiếng động.

Tôi đã từng tận mắt nhìn thấy sự dũng mãnh, quả quyết của Chu Dung Thành khi lấy một chọi mười, mỗi chiêu của ông ta đều hung ác, sắc bén, chỉ nhìn qua đã biết là có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, cái khí phách lâm nguy không sợ đó khiến người ta phải kính sợ. Ngay lúc này, tôi nghĩ nếu bọn họ giao chiến thì sẽ có kết quả thế nào? Sự dứt khoát, linh hoạt của Kiều Dĩ Thương sẽ thắng hay thua? Trong trận chiến sống chết đó, tôi sẽ không tự chủ được mà chạy về phía ai?

Tôi nghe thấy tiếng Thường Cẩm Lệ đi tìm người giúp việc lấy chìa khóa, ra lệnh cho cô ta mở cửa ra. Tôi nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, đẩy cửa bước ra. Bọn họ đứng quây quanh cửa, đều rất lo lắng.