Sắc Dụ

Chương 170: Tình hình bại lộ



Tôi vô cùng hoảng sợ rút tay mình về, đảo mắt nhìn qua khách mời ngồi ở phía sai, xác định không có người phát hiện cảnh vừa rồi mới thở phào một hơi, đầu ngón tay Kiều Dĩ Thương có chút rung động, ý cười khóe môi thâm thúy.

Vòng biểu diễn đồ tắm đã được phân nửa, số mười bảy cúi đầu chào cảm ơn, dưới khán giả lập tức có tiếng vỗ tay như sấm động, còn có mấy tên đàn ông vì quá hưng phấn mà phát ra tiếng hò hét, bà vợ ngồi ở một bên cười lạnh: “A, thích thú vậy sao?”

Người đàn ông nhất thời chưa kịp phản ứng, ăn ngay nói thật gật đầu: “Thật là người đẹp.”

Người vợ nói: “Cũng chưa chắc, cũng đẹp đấy, chỉ là không biết sau này lúc trở nên già nua đi thì có khiến ông chán ghét hay không?”

Nụ cười của người đàn ông cứng đờ, nhanh chóng nắm lấy bả vai của vợ mình: “Chỉ nhìn một cái mà bà cũng ghen cho được, cô gái kia còn chưa lớn bằng một nửa tuổi bà đâu, so do với một đứa nhỏ làm cái gì.”

Con mắt của và bợ kia trừng đến càng ngày càng tròn, hận không thể xé miệng người đàn ông đó ra, người đàn ông cười tủm tỉm đùa nghịch đê tiện: “Nói sai rồi, là tôi chướng mắt cô ta, ngàn tốt vạn tốt cũng không bằng bà xã của mình.”

Tôi nghe được đối thoại này thì trong lòng cười lạnh, miệng của đàn ông nói với tình nhân mười câu thì có năm câu là thật, còn nói với vợ mình mười câu thì cả mười đều vứt xó, tâm của đàn ông một khi đã ngo nghoe thì về cơ bản đã phế, người đó nếu như không ở bên ngoài chịu ít đau khổ vì đàn bà thì có mười trâu cũng kéo không lại.

Đôi mắt của đàn ông chính là cửa sổ để chống lại hoặc rơi vào địa ngục của thế gian, nếu đã loé lên tia sáng không thể dập tắt, thì nhất định không an phận.

Ánh mắt tôi dừng lại trên mặt số mười bảy đang hôn gió với khán giả dưới dài, cô ta xem ra là thí sinh xuất sắc nhất vòng này, cặp chân kia không hề có tì vết nào, vừa thẳng vừa dài, giữa hai chân cũng không có khe hở, tựa như hai chiếc đũa gỗ được đo đạc kĩ lưỡng.

Trong tay của tôi cầm lấy tư liệu của cô ta. Chân dài một trăm hai mốt centimet, thân cao một mét bảy mươi sáu, đây tuyệt đối chính là tỉ lệ vàng. Ở trong vòng người mẫu cũng có thể được xếp ở hàng trước, tôi hoàn toàn phục Kiều Dĩ Thương, sức hấp dẫn của ông ta đối với phụ nữ càng vượt qua phồn hoa danh lợi của thế gian, chiếm hữu cuộc sống và tình yêu của ông ta chính là mục tiêu cấp thiết nhất của đám phụ nữ này.

Đến siêu mẫu khinh thường chú ý, lại vì ông ta khom lưng, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một cái từ, nam sủng. Bề ngoài cùng kỹ thuật của Kiều Dĩ Thương nếu như sinh ở cung đình cổ đại cũng nhất định sẽ được ghi tên sử sách.

Tôi nhịn không được phụt cười, ông ta nghiêng đầu nhìn tôi một chút: “Trong lòng cô Hà ở lại chà đạp tôi thế nào đây.”

Tôi sững sờ, cứng cổ kháng nghị: “Anh Thương là con sâu trong bụng tôi à? Tôi nghĩ chuyện của chính mình không được sao, không phải chỉ nghĩ đến anh mới có thể cười.”

“Cô Hà luôn luôn tỉnh táo, chỉ có dính đến chuyện của tôi và Chu Dung Thành mới có thể thất lễ, anh ta không ở nơi này, đương nhiên là hướng về tôi.”

Trong lòng tôi đột nhiên trầm xuống, ông ta nói ra sự thật mà tôi từ đầu đến cuối không dám nghĩ cũng không dám đối mặt, kiếp sống bên ngoài mấy năm qua điều gì cũng đã nhìn thấu triệt, đã sớm luyện thành bản lĩnh không chút rung động nào, ngoại trừ người tôi để ý nhất, tôi căn bản sẽ không khóc, cũng sẽ không sợ, tựa như một người gỗ không có nhiệt độ và tình cảm, cướp đoạt lấy tài phú và địa vị, vót đến nhọn cả đầu trèo lên trên.

Chu Dung Thành có thể làm tôi thất lễ, làm tôi khóc rống, làm tôi bộc phát, làm tôi sợ hãi, mà Kiều Dĩ Thương cũng làm được, thậm chí là lặng yên không một tiếng động đã làm được rồi.

Ngọn lửa hoang dã thổi cũng không tắt, gió xuân thổi qua lại sinh tồn trở lại.

Tình ái giữa chúng tôi là ngọn lửa hoang dã, ông ta là gió xuân, mà tôi lại là sinh tồn.

Trong lúc người chủ trì chương trình giới thiệu về lý lịch của số mười tám, cô nhân viên lễ tân khom lưng như mèo chạy xuống từ phía sau đài, chạy thẳng một mạch đến trước bàn Kiều Dĩ Thương, đưa một hộp nhung tơ màu xanh ngọc: “Giám đốc Kiều, đây là do một người đẹp nhờ tôi giao cho ngài.”

Kiều Dĩ Thương thờ ơ: “Trả về.”



“Cô ta nói sau khi ngài xem xong sẽ không cự tuyệt như vậy.”

Kiều Dĩ Thương nhíu mày, ánh mắt rơi vào bên trên nắp hộp lông tơ, ông ta trầm mặc một lát, đưa tay tiếp nhận mở ra, bên trong là một tờ giấy, một đoạn chữ nhỏ lít nha lít nhít, sau khi xem xong Kiều Dĩ Thương ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.

Cô gái số mười tám đã từ sau màn sân khấu đi ra, bởi vì vừa rồi đem phiếu đầu cho cô ta, cho nên lúc vừa vào sân ánh mắt tôi liền kìm lòng không được rơi vào trên mặt cô ta.

Cô gái này này khóe mắt trong suốt mê hoặc, mày ngài thanh tú, môi đỏ hơi nhíu, bộ dáng giống như nụ hoa chớm nở đang cười mà không phải cười, thật sự là một vưu vật ngàn dặm mới tìm được.

Nhan sắc của cô ta là tướng mạo hồ ly tinh tiêu chuẩn, giống như bộ dạng chị Bối lúc còn trẻ vậy, phụ nữ như vậy thường không đoan chính, mười mấy tuổi đã cùng đàn ông lên giường, hơn nữa còn là chủ động bắt cóc đàn ông đến, trời sinh là họa thủy quấy loạn thiên hạ.

Vốn dĩ Kiều Dĩ Thương ở vòng trước đã nhìn trúng cô ta.

Ngẫm lại cô vợ hai và cô vợ ba, ông Thường chính xác là có khẩu vị như thế này.

Kiều Dĩ Thương thu hồi ánh mắt liếc nhìn trên người cô gái kia, tờ giấy trong tay ông ta đã bị xé nát thành bột phấn, cùng với hộp nhung bị đôi vào cái gạt tàn thuốc.

“Yến sầu hoàn phì, mỗi một centimet đều vừa vặn. Cô Hà cảm thấy cô ta như thế nào.”

“Tôi nói anh Thương đã có kết luận, cũng không cần hỏi tôi, dù sao tôi theo anh Thương bỏ phiếu là được rồi.”

Ông ta cười nói: “Cô ta so với em càng quyến rũ hơn, đáng tiếc là quyến rũ quá trực tiếp, nếu như giống như cô Hà, trong lúc thanh thuần động lòng người lại lộ ra vẻ phong tao cùng quyến rũ, cả hai giao hoà thanh lãnh lại phong tình như vậy, hiệu quả sẽ tốt hơn.”

Ông ta mặc dù có rất nhiều bất mãn, cuối cùng vẫn chọn số mười tám. Thậm chí đến giai lệ đằng sau cũng không nhìn, lựa chọn của Kiều Dĩ Thương chính là chiều hướng phát triển, ban giám khảo nhất trí thông qua, cuối cùng quán quân của cuộc thi sắc đẹp này chính là số mười tám.

Kiều Dĩ Thương cự tuyệt chuyện lên đài trao giải này, giao cho một vị khác, tôi nhìn chằm chằm vào cô gái số đang đội vương miện và cầm trên tay số tiền khổng lồ, cô ta nói mình tên là Vưu Ái Mi.

Nụ cười của cô ta rất nhiệt tình, nhưng lại rất lạnh lùng, hai vẻ đẹp mĩ miều nhất đều hội tụ bên trong nụ cười này của cô ta.

Sau trận đấu là tiệc tối mừng công, Kiều Dĩ Thương đổi một bộ áo quần màu đỏ rực bên trọng, sau khi chúng tôi cùng nhau đi ra từ thang máy, tôi trêu ghẹo nói: “Đêm nay người đẹp nhất là ai anh Thương có biết không.”

Một tay anh ta đút ở trong túi, một cái tay khác sửa sang lấy cà vạt và cúc áo ở cần cổ: “Tôi.”

Tôi dậm chân xuống có chút không phục: “Cái gì anh đều có thể đoán ra, sao còn không lên trời luôn đi.”

Ông ta sải bước đi trước tôi, một bên đi về phía trước một bên quay đầu, khuôn mặt tuấn tú sáng tỏ: “Bởi vì thế giới này có em, tôi đến người em cũng còn chưa lên đủ, lên trời làm gì.”

Tôi nắm chặt một cái khuyên tai bị rơi, hung hăng ném vào sau lưng ông ta. Ông ta nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát, nhặt lên lắc lắc trước mặt tôi, nhét vào túi mình.



Đêm nay tôi thực sự sức cùng lực kiệt, giày cao gót cà đến gót chân đều sưng lên, một chút hào hứng dự tiệc tối cũng không có, cũng lười đi xã giao với người khác, đứng tại nơi hẻo lánh ăn sạch mấy bàn đồ ngọt mà vẫn còn cảm thấy đói, đang muốn đi qua bàn khác ăn trái cây, trong tầm mắt chợt xuất hiện một cô gái quyến rũ.

Cô ta mặc sườn xám màu tím, lộ ra cặp chân thon dài trắng nõn, eo thon uốn éo, phong thái yểu điệu, cô gái này rất có hương vị giống tôi, hiển nhiên chính là một phiên bản của tôi.

Bóng lưng của cô ta là điểm mà tôi lưu ý nhiều nhất đêm nay, bởi vì rất quen thuộc, tôi đi sang bên cạnh thăm dò thân thể, quả nhiên là số mười tám đạt giải quán quân Vưu Ái Mi, cô ta đổi sang kiểu lễ phục Ngọc Đông, đẹp đến mức càng mặn mà hơn.

Cô ta đứng trong đám người kia vô cùng yên tĩnh, mà cô lại không cảm thấy yên tĩnh, cứ lẻ loi trơ trọi như vậy mà đứng đấy, áo hương tóc mai trở thành vật làm nền cho cô, cô ta rõ ràng là ngọn lủa mãnh liệt, nhưng hết lần này tới lần khác cô ta lại sống thành đảo bảng.

Cô gái này cũng thật có ý tứ, không chừng thật có thể nắm được ông Thường, thay mận đổi đào.

Bà Hạ từ sau lưng Vưu Ái Mi cách đó không xa đi tới, cô ấy lớn tiếng gọi bà Chu, Vưu Ái Mi không biết bởi vì nguyên nhân gì quay đầu lại, bà Hạ khi thấy rõ mặt của cô ta thì giật mình: “Cô...”

Vưu Ái Mi cười cười nhìn thoáng qua hướng tôi, bà Hạ có chút bí bách, cô ấy hướng Vưu Ái Mi gật đầu, vuốt ngực đi về phía tôi, thậm chí còn nói mấy câu thật giống: “Anh Thương tuyển chọn người đẹp này, khí chất, phong vị cũng không khác bà Chu là mấy, ngũ quan cũng có ba bốn phần giống nhau, mặc quần áo giống cô, còn vấn cùng kiểu tóc, nhìn bóng lưng cũng phân biệt không ra ai là ai.”

Tôi cười nói: “Nhân ngoại hữu nhân, trên đời luôn có tương tự.”

“Nhưng cô không cảm thấy rất giống sao, bản thân không có gì nhưng chưng diện lại rất cố gắng.”

Mấy bà chủ nhà giàu đằng sau tôi đang nói chuyện phiếm lại âm dương quái khí nói: “Anh Thương mới vừa rồi cùng bà Chu ngồi tại hàng thứ nhất liền nói không ngừng, đầu hai người tựa cũng rất gần đó, cảm giác vô cũng hợp ý. Chẳng lẽ đây là em gái của bà Chu, đề cử cho anh Thương muốn đi cửa sau.”

Mấy người đó cười khanh khách, lời này rất chói tai, dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm, nếu như tôi phản bác ngược lại đâm ra rắc rối cho nên dứt khoát không lên tiếng.

Bà Hạ trừng mắt: “Người nào thích nói huyên thuyên thì tìm nhầm chỗ ngồi rồi, đây cũng không phải là trong nhà của mấy người, quản tốt cái miệng tung tin đồn ấy đí, đây cũng không phải chuyện mà mấy người có thể chọc nổi.”

“A, bà Hạ đúng là nhanh nhảu ra mặt mà, nhiêu đây cũng không đủ cho ngài nịnh bợ đâu, bà Chu cũng chưa nói gì, chỉ đùa một chút mà thôi, ngài ngược lại là có tầm nhìn xa đấy.”

Địa vị của bà Hạ ít nhiều so với mấy bà chủ đó cao hơn một chút, không chịu được loại khó xử này, xông lên muốn lý luận, tôi lại kéo cô ấy đi theo hướng khác, nhỏ giọng khuyên cô ấy nên dàn xếp ổn thỏa, không cần thiết ầm ĩ ở loại trường hợp này.

Tôi đi ra mấy bước thì nghe được đám bà chủ gây chuyện thị phi kia còn nói: “Hội sở Nam Giang truyền ra đồn, phụ nữ có chồng cùng anh Thương yêu đương vụng trộm là bà chủ cục thành phố, sẽ không phải là cô ta chứ, những bà chủ cục thành phố kia tôi đã gặp qua, đều không phải kiểu có thể vào mắt anh Thương, duy chỉ có cô ta là quyến rũ nhất.”

Tôi dậm chân xuống, sắc mặt không khỏi hơi trắng bệch, lúc này một cô nhân viên lễ tân đứng ở cửa bỗng nhiên hô: “Anh Thương, trên bàn ngài có hai thứ đồ còn chưa cầm đi.”

Kiều Dĩ Thương bị một đám nam khách chen chúc, đứng ở bệ cửa sổ cách cửa xa nhất, đại lặng ngắt như tờ, đều nhao nhao nhìn về phía vật trong tay nhân viên lễ tân.

Một cái đồng hồ đeo tay cùng một trang giấy.

Kiều Dĩ Thương cười nói: “Là của tôi.”

Một đôi nam nữ tiếp nhận từ cô lễ tân, dự định đưa đến trước mặt ông ta, người phụ nữ không giữ được tờ giấy kia, nhẹ nhàng bay ra thật xa, rơi vào dưới chân một bà chủ khác, bà chủ nhặt lên nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức đại biến, nghi hoặc: “Hà Linh San?”