Chỉ là một sự việc nhỏ không có ý nghĩa gì, để cho một người để ý suy đoán, phân tích liền biến thành chức cứ xác thực. Kiều Dĩ Thương không phải loại người háo sắc, không sống thiếu phụ nữ được. Cho nên tờ giấy này viết tên tôi lên liền lập tức trở thành mục tiêu công kích của công chúng.
Họ cau mày nhìn chằm chằm tôi, phê bình một cách kín đáo: “Hà Linh San không phải điều cấm kỵ của bà Chu sao? Sao anh Thương lại viết cái tên này vào chứ?”
Người phụ nữ cầm tờ giấy lên, lật qua lật lại xem: “Đây là chữ viết tay của ông ta. Anh Thương đã nói là của ông ta rồi, thì chắc chắc được chính tay ông ta viết ra.”
“Thật là kỳ lạ, anh Thương là người đã có vợ, bà Chu là người đã có chồng, viết cái tên này để làm gì chứ. Nó giống như thể một dấu hiệu mập mờ. Nếu là tôi thì muốn tránh hiềm nghi còn không kịp nữa là.”
“Lúc nãy tôi đã thấy hết rồi, anh Thương nói chuyện với người khác đều không có một nụ cười. Còn với bà Chu thì nụ cười luôn nở trên môi, vậy là tốt rồi. Cục trưởng Chu và anh Thương làm loạn đến mức không thể nhìn mặt nhau, mọi người đều có thể thấy được. Theo lý mà nói, bà Chu tránh còn không kịp, sao còn có thể tiến thêm một bước chứ.”
Bà ta nhìn những người đàn ông trong đám đông một cách kỳ quái: “Có đôi lúc, người đàn ông sự nghiệp có lớn như thế nào, cũng đừng quên nhìn qua sân sau nhà mình. Đám cháy một khi đã bùng lên thì rất khó để dập tắt. Cùng là phụ nữ với nhau, nhìn cuộc đời của người khác rồi tự ngẫm lại chúng ta. Cái danh phong lưu đa tình đã gắn với cô ta rồi, nước bọt của người đời sau có thể nhổ đến trôi cỏ trên ngôi mộ. Nhưng vậy thì sao chứ, ô danh thì cũng là danh, dù sao cũng tốt hơn bị một mồi lửa đốt thành tro, một chút cũng không thừa lại.”
Bà Hạ nhéo eo, mắng người phụ nữ: “Ăn nói lung tung, bà Chu thú nhận với cô rồi sao? Lúc nào cũng chém gió lung tung, coi chừng công an thành phố mời cô vào ăn cơm tù.”
Người phụ nữ ưỡn ngực lên, không chịu yếu thế: “Dám làm không dám chịu sao. Bây giờ ai mà không biết vợ của một cán bộ cấp cao với một ông trùm xã hội đen có gian tình với nhau. Đối chiếu với số ghế thì sẽ biết đó là ai mà. Anh Thương phong lưu phóng khoáng, bà Quan còn đẹp hơn bà Chu được bao nhiêu chứ? Xem ai cũng là đồ ngốc sao.”
Tài năng châm ngòi thổi gió của người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ. Những vị khách lớn vốn chỉ nghi ngờ tôi và Kiều Dĩ thương có gian tình, giờ lại ánh mắt sâu xa, che miệng bàn tán.
Bà Hạ cười lạnh: “Đúng vậy. Chúng ta đã có tuổi rồi, tốt xấu gì cũng có thể trách móc năm tháng vô tình. Nhưng bà chủ này chỉ mới ngoài ba mươi. Bàn chân của bà Chu còn đẹp hơn gương mặt này của bà. Có thời gian chửi bới người khác, không bằng chăm sóc vẻ ngoài của mình đi. Bất hòa với chồng như vậy, không sợ đau lưỡi sao?”
Người phụ nữ nhẫn nhịn cả nửa ngày, tức đến mức không nói nên lời, chỉ thẳng mũi bà Hạ mà mắng, trên mặt đầy những nếp nhăn xấu xí. Nếu không có người khác ngăn lại thì đã lao vào đánh nhau rồi.
Hai đầu lông mày của tôi không khỏi có chút bối rối, bà chủ cầm lấy tờ báo kia, lay qua lay lại trong không khí, cười hỏi Kiều Dĩ Thương: “Anh Thương, Hà Linh San này không nên là bà Chu, Hà Linh San, phải không?”
Kiều Dĩ Thương nhìn chữ trên tờ báo, cụp mắt uống rượu, mặc cho cô tôi nói gì cũng không quan tâm. Người đàn ông bên cạnh thấy thế liền ngăn lại: “Viết một cái tên thôi mà, chuyện bé xé ra to.”
Ông ta xua tay kêu mọi người giải tán, mọi người cũng không suy xét nữa. Sự im lặng này của Kiều Dĩ Thương như là ngầm thừa nhận. Sự nghi ngờ ngày càng nhiều khiến tôi vô cùng khó chịu. Vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn xuyên áo quần và da thịt tôi như hận không thể lột sạch áo quần tôi ra, tìm kiếm sự thật. Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như muốn ngừng đập, hơi thở ngừng lại.
Bà chủ đưa giấy và đồng hồ cho Kiều Dĩ Thương, cười tùm tỉm xem ông ta xử lý như thế nào. Tôi không nói một lời, đẩy những người đang chắn đường tôi ra, lúc mọi ngươi vẫn đang than thở, bước ra khỏi phòng tiệc.
Tôi biết việc mình chạy trối chết dễ dàng khiến cho người khác mượn cớ, nhưng trường hợp bị áp đảo này, nếu như nói thẳng thì ngoài bị đâm cột sống chỉ trỏ, chiều hướng tiếp theo sẽ là ai cũng sẽ không tin vào lời nói của một bên.
Tiền án của tôi có quá nhiều, dính vào mấy chuyện nam nữ kia hỏng bét đến rối tinh rối mù, mấy người đó ngại thân phận tôi không dám nói, nhưng trong lòng người người đều có một thước đo phán xét, nhận định tôi tác phong tuỳ tiện đa tình, tham mộ hư vinh. Tôi từ nơi này cành cây cao này nhảy đến cái kia cành cây cao kia, ở trong mắt mấy người đó cũng không phải là chuyện không thể nào.
Tiếp tục ở lại nữa sẽ chỉ lộ ra trăm ngàn chỗ hở, để đoạn chuyện cũ yêu đương vụng trộm khó coi này triệt để bị đặt đưới kính lúp, chỉ kém phơi trần cho thiên hạ thấy.
Tôi rời khỏi sảnh tiệc đụng phải Vưu Ái Mi tại hành lang, ngực cô ta ướt đẫm một mảng, hình như mới đi rửa mặt từ toilet trở về, chúng tôi ở đối diện chạm mặt nhau, tôi muốn đi về bên trái cô ta thì cô ta cũng cùng lúc ngăn ở bên trái.
Cô ta cười cười, vươn tay với tôi: “Bà Chu nghe danh đã lâu, không có cơ hội cùng ngài trò chuyện hai câu tôi còn cảm thấy rất tiếc nuối, xem ra ông trời không phụ lòng người, tôi vẫn ở chỗ này chờ cô.”
Tâm tôi không tại chỗ này mà nhìn sau lưng, trước của sảnh tiệc trống rỗng, chỉ có ánh đèn lấp lóe cùng tiếng người chập trùng, tôi xác định không bị ai đuổi kịp mới hơi nhẹ nhàng thở ra, có chút bất lực chống lên vách tường, cùng cô ta bắt tay: “Chúc mừng cô Vưu Ái Mi, đêm nay cô rất đẹp.”
Tròng mắt cô ta nhìn thoáng qua nhẫn kim cương tôi mang trên ngón vô danh: “Nơi có bà Chu ẩn hiện thì những người khác sẽ không đẹp bằng ngài.”
Tôi thu tay lại vuốt vuốt mái tóc dài tán loạn: “Tôi còn có việc, không chậm trễ thời gian của cô Vưu Ái Mi, anh Thương còn đang chờ cô ở trong.”
Lúc tôi đi qua bên người cô ta thì cô ta bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Anh Thương là ai, muốn để tôi làm cái gì tôi đều rất rõ ràng, đời này may mắn thay thế bà Chu làm việc, cũng là phúc khí của tôi.”
Trong lời nói của cô ta có chứa đao, có chút ý vị thâm trường, tôi lập tức dừng bước lại, nhíu mày nhìn về phía cô ta: “Cô có ý gì.”
Cô ta cười nói: “Anh Thương đứng ra tuyển người đẹp cũng không phải loại sự kiện truyền thống gì, ngoại từ ông ấy ra thì độ ảnh hưởng quá kém, có thể có nhiều người phụ nữ đến như vậy đều là nhắm tới vẻ ngoài của ông ấy, đã đúng là không dễ, còn có thể vừa lúc phù hợp tìm thấy tôi như vậy, bà Chu không cảm thấy quá trùng hợp sao.”
Nụ cười khó đoán trên khuôn mặt của cô ta làm tôi ớn lạnh: “Cô đến cùng là ai.”
Cô ta nói: “Tôi là người của anh Thương.”
“Người của Kiều Dĩ Thương tìm tôi nói những chuyện này làm gì.” Mặt tôi đầy vẻ hoài nghi, cô ta cười nói: “Ông Thường muốn lấy bà vợ thứ năm là bà Chu.”
Tình hình trong lúc này tôi đã đoán ra bảy tám phần, Kiều Dĩ Thương cũng từng nhắc nhở tôi, đối với lời nói cử chỉ của tôi ông Thường rõ ràng là nhìn trúng tôi rồi, ông ta ở Hải Châu một tay che trời, con rể lại là ông trùm đứng đầu Quảng Đà, có dạng phụ nữ nào mà ông ta lại không chiếm được, cho dù bà chủ cô chủ có giá trị hàng chục triệu đô, nếu như ông ta điểm danh nói muốn, thì đàn ông cũng phải cúi đầu khom lưng hiến bà xã, con gái của mình cho ông ta, cầu được thời gian sống yên ổn qua ngày.
Duy chỉ có Chu Dung Thành, ông ta có binh quyền, từ xưa người nhà binh tranh đấu chính là vì Hổ Phù, có thể thét ra lệnh tam quân, là cục trưởng có thể điều động được mấy ngàn cảnh sát công an, thế lực của ông Thường ép không được, chỉ có thể đi con đường bất chính, ông ta mới có thể tìm Kiều Dĩ Thương chơi trò đen ăn đen.
Lần duy nhất tôi cảm thấy may mắn mình có liên lụy tình cũ với Kiều Dĩ Thương, trong chuyện này, ông ta không chỉ bảo vệ tôi, còn ngoài ý muốn bảo vệ Chu Dung Thành.
Đáng tiếc cô gái duyên dáng như Vưu Ái Mi lại phải làm cô vợ thứ năm cho một ông già, gian nan cầu sinh từ nơi nhà cao cửa rộng ăn người không nhả xương ấy, trong lòng tôi không khỏi áy náy thương tiếc, cô ta phảng phất nhìn thấu, cười một tiếng.
“Bà Chu chính mình có thủ đoạn, mê hoặc đến anh Thương cam nguyện vì ngài cùng ba vợ lục đục với nhau, lúc này mới có cơ hội để tôi xuất đầu lộ diện. Có thể học được sáu bảy phần phong vị của bà Chu, tôi đã phải bỏ ra không ít công sức.”
Vưu Ái Mi nói xong hướng tôi nhẹ gật đầu, trong không khí tràn ngập lên một làn gió thơm, dáng người xinh đẹp thướt tha như dương liễu của cô ta rời đi từ bên trái tôi, tiến vào cửa phòng tiệc, cuối cùng biến mất sáng bên trong ánh sáng tái nhợt.
Lưu lại một bí ẩn to lớn, khiến cho tôi không có đầu mối.
Kiều Dĩ Thương nhất thời quyết định muốn thông qua tuyển chọn tìm phụ nữ thay thế tôi, có thể chọn được mặt hàng gì ngay từ đầu ông ta cũng không có nắm chắc, đụng tới Vưu Ái Mi hoàn toàn là may mắn, nhưng Vưu Ái Mi trong thời gian ngắn làm sao học được bộ dạng tương tự như vậy, hơn nữa cô ta làm sao lại biết tôi cùng nhân quả trong chuyện này.
Cô ta rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nhưng cô ta đến cùng là người của Kiều Dĩ Thương hay là có người chủ khác?
Nếu như có người chủ khác, đến cả Kiều Dĩ Thương cũng có thể lừa bịp qua mắt, người này thực sự là thâm tàng bất lộ, phải có lòng dạ nhiều gian trá, nhiều mưu trí bày mưu nghĩ kế, mới có thể đem quân cờ hạ ở trước mặt Kiều Dĩ Thương mà không để lại dấu vết, lặng yên không một tiếng động.
Thật có người trâu bò như vậy thì đã sớm ra ngoài ánh sáng, có thể giấu đến bây giờ còn chưa lộ đầu lộ đuôi, hẳn là rất biết che dậy bản thân, diện mạo lúc gặp người là một kiểu, lúc tính kế lại là một kiểu khác
Thế gian không sợ kẻ xấu, kẻ điên, mặc cho người đó có hung hăng ngang ngược làm càn thế nào thì cũng có biện pháp ngăn cản, sợ nhất là kẻ hai mặt.
Kẻ hai mặt trong nụ cười có chứa dao, âm hiểm gian trá, bụng dạ cực sâu, cho dù có cùng người đó sớm chiều ở chung, chỉ cần người đó không chịu bại lộ, ai cũng không phát hiện được.
Kẻ hai mặt tồn tại nhiều ở quan trường, chơi đùa một đường đến hãi hùng khiếp vía, biểu hiện của người đó hết thảy đều là tận lực, thậm chí lúc thua cũng đã sớm tính toán kỹ càng tại sao thua.
Hà Linh San tôi ở trong đám phụ nữ là dựa thủ đoạn liều mạng bò lên, luận về tâm kế tôi còn thực sự chưa sợ qua ai, nhưng nếu cùng kẻ hai mặt đụng độ, tôi không nói hai lời sẽ nhường đường cho người đó, đó là bộ óc mà ông trời trưởng cho, cho dù chơi hội đồng cũng đấu không lại.
Tôi ngồi lên xe không rên một tiếng, mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết mấy cái con ruồi, trong lòng bối rối sợ hãi không nói ra được.
Đến cuối cùng một ngày này vẫn là oanh oanh liệt liệt tới, tới đến long trời lở đất kinh tâm động phách, người phụ nữ cố ý đem mọi chuyện làm lớn đắc tội tôi và Kiều Dĩ Thương, người đàn ông của bà ta cũng sợ muốn chết, tuyệt đối không thể để cho bà ta làm như vậy, chắc chắn là bị thuê đến, căn bản không phải là bà chủ nhà giàu có, người sau lưng bà ta và Vưu Ái Mi là ai vẫn uẩn khúc, mà cũng không cùng một người với Vưu Ái Mi, bởi mục đích cũng khác biệt.
Lái xe đưa tôi về biệt thự, đèn đường mở rất sáng, lúc tôi xuống xe nhìn thấy bảo mẫu đang ở trong sân vườn quét dọn cái ghế mây cùng bàn đá, bà ấy nghe thấy tiếng ô tô tắt máy, đứng lên kéo cửa sắt ra: “Bà chủ đã trở về, trong phòng bếp đang hâm lấy canh, cô có muốn uống một bát không.”
Tôi nói với bà ấy: “Trong tiệc tối có ăn qua rồi”, bà ấy thấy tôi đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, lập tức vứt bỏ khăn lau đến đỡ tôi: “Cô uống rượu sao.”
Tôi hỏi bà ấy có ngửi được mùi rượu sao.
Bà ấy ghé vào trên quần áo tôi hít hà: “Có, hơn nữa lại rất đậm, hiện tại cô điều dưỡng thân thể, không thể uống rượu hút thuốc lá, cũng không thể ăn đồ sống đồ lạnh, hai ngày trước cục trưởng Chu mới nói qua, dự định gần đây cân nhắc đến chuyện có em bé, cuối năm sang năm sẽ có thể ôm một đứa.”
Mặt mày bảo mẫu hớn hở: “Tuổi này của cục trưởng Chu, tốt nhất nên có một cô con gái ngoan ngoãn chu đáo. Vợ giữ chồng vì trẻ đẹp thì sớm muộn gì cũng qua đi, vẫn là cốt nhục tình thân là ổn thỏa nhất.”
Tôi dậm chân xuống, gần đây Chu Dung Thành lại dự định muốn một đứa bé. Tôi hỏi bảo mẫu: “Tại sao tôi không nhớ rõ anh ấy đã từng nói qua.”
“Ngay tại trên bàn cơm, lúc ấy cô thất thần nên thuận miệng đáp ứng, cục trưởng Chu cục cũng không tưởng thật, vẫn chờ đang chờ cô điều dưỡng thân thể đấy. Một lát nữa ngài vào nhà thì trước tiên nũng nịu nói vài câu êm tai với ông ấy, tránh khỏi bị mắng.”
Tôi ngơ ngơ ngác ngác bị bà ấy đỡ lên lầu hai, bà ấy khịt mũi hướng về phía của phòng, tôi đưa tay đẩy ra, khoảnh khắc đi vào phòng bị ánh sáng quá chói đâm đau con mắt, vô ý thức tìm tòi chốt mở trên vách tường, điều chỉnh ánh đèn đến mức tối tăm nhất, bên trong gian phòng im ắng, giường chiếu cùng ghế sô pha đều không động tới, tôi đang muốn quay người tiến vào phòng tắm, bỗng nhiên ban công tối đen truyền ra một giọng nữ bén nhọn khàn khàn, giống như là ác quỷ.
“Sao lại trễ như vậy.”
Tôi giật nảy mình, vội gào lên, che ngực nhìn chăm chú phương hướng phát ra âm thanh.
Màn cửa hơi rung nhẹ, nhưng bên ngoài căn bản không có gió, mấy năm này tôi đã làm qua quá nhiều việc trái với lương tâm, cũng từng bức tử người mẫu trẻ cướp hậu trường của tôi cho nên sợ nhất nhân quả báo ứng.
Sau tràng âm thanh quỷ dị ân trầm vang dội, một bàn tay khoan thai lộ ra sau màn cửa, giây phút chậm chạp xốc lên thì Chu Dung Thành mặc áo ngủ màu đen ngược ánh trăng xuất hiện, một cái tay khác của ông ta cầm dụng cụ biến âm, nhìn thấy bộ dạng tôi như lâm phải đại địch nhịn không được bật cười: “Bị doạ rồi sao?”
Trên mặt tôi tái nhợt ngây ngốc, ông ta thấy tôi thật sự sợ hãi, lập tức vứt bỏ vật trên tay đi tới phía tôi, ôm lấy tôi nhẹ nhàng: “Chỉ là muốn trêu chọc em một chút thôi.”
Tôi như cũ ngồi trong ngực ông ta không ngừng run rẩy, ông ta nói trên đời này không có ma quỷ, chỉ có người, người tốt cùng người xấu, vĩnh viễn không cần phải e ngại quỷ thần, những thứ đó đều không tồn tại.
Ông ta hôn một cái trên trán tôi: “Chơi có vui không.”
Tôi muốn thẳng thắn, tôi đoán ngày mai lời đồn đại về tôi và Kiều Dĩ Thương sẽ xôn xao dư luận, Chu Dung Thành có thể giận tím mặt hay không tôi cũng không nắm chắc, nhưng tôi thật sự không mở miệng được, tôi quá sợ hãi ông ta hỏi tôi, hỏi có phải thật vậy hay không, để cho tôi lập lời thề độc.
Tôi liếm liếm đôi môi khô khốc: “Quán quân là một cô gái tên là Vưu Ái Mi.”
Ông ta nói: “Tên nghe có vẻ rất thú vị.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông ta: “Anh biết không, Vưu Ái Mi rất kỳ quái.”
Chu Dung Thành híp híp mắt, không tiếng động tránh đi ánh mắt của tôi, ánh mắt ông ta rơi vào lỗ rách bên trên ngực tôi, cười nói: “Kỳ quái đến mức để cho quần áo của bà Chu đều rách luôn sao.”
Tôi rất xấu hổ nói trắng ra là quên kiểm tra trước.
Ông ta một bên cởi quần áo của tôi xuống, một bên ôm tôi đi vào phòng tắm, đặt tôi ở trong bồn tắm đã tràn đầy nước ấm, tôi trần trụi nằm dài dưới ánh đèn, ông ta vô cùng dịu dàng lau chùi cho tôi, đáy mắt không có dục vọng
“Anh Thương đối với Vưu Ái Mi như thế nào.”
Tôi nói: “Là anh ta tự mình lựa chọn, đương nhiên ấn tượng rất không tệ.”
Chu Dung Thành đổ một chút sữa trên lòng bàn tay, ông ta bôi lên ngực tôi: “So sáng với em thì ai tốt hơn.”
Cơ thể tôi vốn dĩ đang thư giãn lập tức cứng đờ, ông ta cười đến ý vị thâm trường: “Thay anh làm một chút chuyện. Chuyện có liên quan đến đàn ông.”
Ông ta nói xong chuyên chú nhìn chăm chú mặt tôi, không buông tha bất kỳ biến hóa biểu cảm gì trên mặt tôi, mặt mũi tôi tái nhợt trầm mặc, ngón tay dính đầy bọt biển của ông ta nhéo nhéo trên sống mũi tôi: “Không hỏi xem là người đàn ông nào sao.”
Cái này mà còn phải hỏi, chớ nói riêng đặc khu, toàn bộ tỉnh Quảng Đà, thậm chí tỉnh Khánh Lăng, có thể khiến cho Chu Dung Thành không giải quyết được, cũng chỉ có vị kia.
Chu Dung Thành thống hận tôi không an phận, cũng thống hận Kiều Dĩ Thương đụng tới người phụ nữ của mình, ông ta giữ lại tôi không nổi giận không trừng phạt không hỏi đến chính là vì hôm nay muốn lợi dụng tôi làm chút gì đó.