Quả nhiên đứa con của Thái Ngọc không thể giữ được, chảy thành một vũng máu, ở giữa còn có một viên thịt dính dính.
Thái Ngọc thấy vậy trực tiếp hôn mê. Khi tỉnh lại cô ta khóc rống nói muốn gặp người đàn ông của cô ta. Người đàn ông kia đến nhưng chỉ nắm tay cô ta nói chỉ cần cố gắng sẽ còn có con nữa, ông ta sẽ không vứt bỏ cô ta.
Hai mắt cô ta đẫm lệ hỏi anh còn muốn lấy em sao, chuyện anh đã đồng ý với em có còn tính không.
Người đàn ông im lặng, mặt đầy nếp nhăn. Ông ta nói cô ta nghỉ ngơi cho tốt, chớ suy nghĩ quá nhiều.
Nếu người đàn ông muốn kết hôn, cho dù không còn con nữa ông ta cũng sẽ chỉ vì áy náy và thương tiếc mà càng đồng ý chắc chắn hơn. Một khi không thích, nói trắng ra là cho dù người phụ nữ có sinh con cũng chưa chắc bọn họ đã lấy, đơn giản chỉ trấn an, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt vì muốn mang con đi thôi.
Chị Bối ở lại trong phòng bệnh với Thái Ngọc. Tôi nói tạm biệt hai người sau đó rời khỏi bệnh viện. Tôi tới chỗ đậu xe trước đó nhưng tài xế không có ở đây, tôi cho rằng tài xế đã ra ngoài mua đồ. Tôi dựa trên cửa xe chờ tài xế, kết quả tài xế chậm chạp không trở về, ngược lại có một đám khách không mời mà tới.
Người này hung thần ác sát, mồm miệng rất khách khí mời tôi theo bọn họ một chuyến nhưng vẻ mặt động tác lại như đang bức bách. Tôi biết một người trong đó là cận vệ của ông Rỗ, đặc biệt phụ trách việc xử lý đám con gái nuôi không nghe lời cho ông Rỗ. Ông Rỗ kêu bọn họ đánh, bọn họ sẽ dứt khoát cởi quần ra chơi, chơi xong lại đánh, đã từng chơi rất nhiều phụ nữ.
Trong tiệc tối từ thiện ông Rỗ thiếu chút nữa đã muốn tôi, đương nhiên tôi sẽ không thuận theo ông ta mà kiên quyết cự tuyệt. Người đàn ông nhếch miệng buồn rười rượi, “Cô Hà, cô theo ông Rỗ lâu như vậy vì sao ngay cả tính tình của ông ấy cô cũng quên mất vậy? Người ông ấy muốn gặp, sao có thể không gặp được?”
Tôi ngẩng đầu lên không cam lòng tỏ ra yếu thế đáp trả, “Nhìn cho rõ người trước mắt anh là ai, tôi không phải con gái nuôi của ông Rỗ.”
“Cô Hà, hiện tại cục trưởng Chu đang ở Nam Ninh, trời cao Hoàng Đế xa, không ai có thể bảo vệ cô được. Cô hà tất gì phải tự tìm phiền phức. Ông Rỗ chỉ nhớ cô mà thôi, sao cô có thể vong ân phụ nghĩa như vậy.”
Người đàn ông nói xong mấy lời kỳ quái này lại đưa tay ra hiệu cho đám vệ sĩ hành động. Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ che miệng lại kéo lên xe, mặc cho tôi giãy giụa thế nào cũng không có tác dụng.
Xe đậu trước một hộp đêm mới mở. Hộp đêm này mới vừa mở hơn mười ngày nhưng việc làm ăn đã hot vô cùng. Hiện tại còn chưa tới năm giờ ngoài cửa đã có rất nhiều xe sang đậu lại. Nghe nói ông chủ hộp đêm có bối cảnh rất trâu, cho nên mới ngông cuồng tranh giành chén cơm với hội sở Nam Giang như vậy.
Người đàn ông vô cùng thô lỗ đẩy mạnh một phòng bao ở tầng ba. Ánh đèn bên trong hơi u ám, xuyên qua tia sáng mờ ảo tôi thấy ông Rỗ đang ngồi trên sofa, trong ngực ôm Đan Thiến. Chúng tôi là con gái nuôi cùng kỳ của ông ta, vậy mà cô ta vẫn đang đi theo ông Rỗ, tôi có chút kinh ngạc. Ông Rỗ nổi tiếng là loại có mới nới cũ, ngoại trừ tôi ra không còn nữ nhân nào có thể ở với ông ta quá ba tháng.
Ba tháng là thời kỳ dài nhất bảo đảm đàn ông còn có hứng thú với phụ nữ. Dựa theo cường độ hai ngày làm một lần, sau khi đàn ông xuất tinh trên người phụ nữ hơn bốn mươi lần chắc chắn sẽ bắt đầu xuống dốc. Đối với loại người không sợ thiếu phụ nữ như ông Rỗ, chắc chắn ông ta sẽ đổi sang người khác.
Trước đây Đan Thiến vẫn luôn chèn ép tôi, cái gì cũng không cướp được nhưng lại ẩn giấu rất nhiều thủ đoạn, chẳng biết được bao nhiêu chiêu thức hầu hạ đàn ông. ông Rỗ không thể bao nuôi cô ta ba năm, để đường làm quan của cô ta rộng mở như vậy.
Không ít người mẫu trẻ vì muốn trói buộc kim chủ mà nuôi tiểu quỷ giảm tuổi thọ, đây là bí mật trong nghề ngầm hiểu lẫn nhau. Tôi không biết cô ta có nuôi tiểu quỷ hay không. Dù sao thì dù là mấy năm chị Bối làm gái điếm hạng sang trâu bò nhất cũng có người trong nghề vì muốn cướp khách với chị ấy mà tới Thái Lan mời đại sư phong ấn một tiểu quỷ, hoặc dứt khoát nuôi loại cổ tính cách đặc biệt hung ác.
Đám nghệ sĩ trong giới giải trí cũng đã nuôi rất nhiều, giữ độ hot cho bản thân mình. Cái đồ chơi nhỏ này thật sự rất hữu dụng, sau khi nuôi có thể xuôi gió xuôi nước, thành loại nổi tiếng bên người kim chủ. Tôi cảm thấy nó quá tà môn, vẫn không dám dùng.
Ông Rỗ một tay bưng ly rượu, tay còn lại luồn vào trong cổ áo Đan Thiến xoa ngực cô ta. Thân thể cô ta mềm nhũn tựa trong ngực ông ta, không ngừng thở gấp. Ông Rỗ lại phun một ngụm rượu lên ngực cô ta, gục xuống dùng đầu lưỡi không ngừng liếm mút cắn giữa hai khe và trên đầu nhũ, hệt như con công đực đang động dục vội vã muốn giao phối vậy.
Hai mắt Đan Thiến trở nên mê ly, thân thể ngửa ra sau khiến bộ ngực nhô lên. Cô ta ôm lấy đầu ông Rỗ lớn tiếng gọi ba, rên rỉ hết tiếng này tới tiếng khác.
Ông Rỗ há to mồm nuốt trọn vòm ngực cô ta vào miệng. Đan Thiến tự mình xốc váy lên, ngón tay cọ xát trên quần lót, năn nỉ ông Rỗ cho cô ta. Đợi khi Đan Thiến đã ướt đẫm rồi ông Rỗ mới thả ngực cô ta ra, “Còn nhớ chị Linh San của con không?”
Đan Thiến nào còn nghe lọt. Cô ta cuốn lấy ông Rỗ, dùng sức tách hai đùi ra, lộ nội y bên trong. Ông Rỗ nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của cô ta bèn cười cười hỏi cô ta muốn gì, Đan Thiến nằm trên bả vai ông ta, “Con nghĩ ba chơi con.”
Ông Rỗ nắm cằm cô ta, đánh giá gương mặt cô ta thật lâu, “Nhưng hiện tại ba chỉ muốn XXX chị Linh San của con.”
Vệ sĩ nghe ông ta nói như vậy bèn nhanh chóng kéo Đan Thiến khỏi lòng ông Rỗ. Đan Thiến với cha nuôi vài tiếng cũng không được ông Rỗ đáp lại, rất nhanh đã bị vệ sĩ kéo ra ngoài.
Ông Rỗ một hơi uống cạn rượu trong ly, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn đang càn quét trên người tôi. Tôi đã từng theo ông ta một thời gian, ánh mắt hiện tại của ông ta tôi cũng quá quen thuộc, đây là ánh mắt thường xuất hiện mỗi lần ông ta muốn làm tình, thú tính hệt như lang sói.
Tôi mới vừa muốn lui về phía sau, vệ sĩ đứng phía sau tôi đã bỗng đẩy tôi về phía trước. Cả người tôi bất ổn, mất thăng bằng té ngã trên ghế sofa. Ông Rỗ đè lên thân thể tôi từ phía sau, tôi lập tức luống cuống. Ở trên địa bàn của ông ta, tôi đúng là có chắp cánh cũng khó thoát.
Ông Rỗ là lão đại xã hội đen, vốn không quan tâm tới chuyện có hợp pháp hay không. Dù là phụ nữ đàng hoàng nhưng chỉ cần ông ta vừa ý cũng đừng mơ có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay ông ta. Tôi vốn là người của ông ta, bị ông ta đưa cho Chu Dung Thành, hiện tại ông ta muốn làm tôi dù tôi có tìm ai cũng vô dụng.
Hai năm qua Chu Dung Thành đã cản rất nhiều phiền phức cho tôi, ngay cả những vị khách trong sinh hoạt cá nhân từng hỗn loạn trước đó còn có ý đồ với tôi, nhưng ngại chỗ dựa sau lưng tôi là cục trưởng, bọn họ mới miễn cưỡng đè ép luồng tà niệm này.
Mắt thấy dê vào miệng cọp, sắc mặt tôi triệt để thay đổi, thân thể cũng bắt đầu dần dần lạnh xuống, “Ông Rỗ, ông không nên đụng vào tôi! Mặc dù Dung Thành đang ở Nam Ninh nhưng anh ấy không phải không trở lại. Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, ông chạm vào tôi anh ấy sẽ không để yên cho ông.”
Ông Rỗ cười dâm đãng cởi dây lưng ra, buộc chặt tay tôi sau lưng. Ông ta lật tôi qua, để tôi nằm trên ghế sofa, ngón tay ông ta vỗ nhẹ một cái trên mặt tôi, “Tuy rằng tôi lăn lộn hắc đạo, thế lực rất lớn, nhưng đúng là tôi không dám chạm vào bà hai của cục trưởng cục công an thật. Đặc biệt là ông ta còn thích cô như thế, cô thật có bản lĩnh. Ngay cả Chu Dung Thành cũng bị cô mê hoặc, thật khiến cha nuôi nở mày nở mặt.”
Ông ta nặng nề hôn một cái lên mặt tôi, còn chưa thỏa mãn mà ngửi mùi hương trên tóc tôi. Tôi chỉ cảm thấy tay ông ta đang tách hai chân của mình ra, cảm giác sợ hãi to lớn như thuỷ triều điên cuồng xâm nhập.
“Linh San, tôi cũng không còn cách nào khác, tôi thật sự rất nhớ cô, trừ cô ra không ai có thể khiến tôi thoải mái trên giường. Tôi có nhiều con gái nuôi như vậy nhưng cho dù bọn họ có dùng chiêu gì cũng khiến tôi thấy khó chịu. Tôi nhớ cô tới sắp điên rồi. Tôi còn chưa chơi vợ ông ta, nếu ông ta còn muốn lăn lộn trên quan trường, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.”
Ông ta cười đến càng ngày càng dâm đãng, “Linh San, ông ta không cần cô nữa nhớ trở về tìm cha nuôi, cha nuôi sẽ thương cô như trước đây, thứ gì cũng sẽ mua cho cô.”
Ông ta nói xong lại khẩn cấp thò tay thăm dò dưới váy tôi, xé rách quần lót của tôi, tàn nhẫn bóp một ở nơi bí ẩn trần trụi của tôi. Sự mềm mại của tôi khiến thú tính của ông ta tăng mạnh, bắt đầu xé váy tôi, hận không thể lập tức ăn sống nuốt tươi.
Tôi bị làn da tay xù xì của ông ta mài đến đau đớn. Ông ta vốn không cho tôi có cơ hội kêu to, dùng miếng lót sofa bịt miệng tôi.
Vào lúc ông Rỗ sắp cởi váy của tôi tiến vào thân thể tôi, bên ngoài phòng bao có một người đàn ông xông tới. Ông ta lắp bắp kêu ông Rỗ ngừng tay, chuyện buổi tối hôm nay không thành được.
Ông Rỗ tức giận hỏi ông ta, tôi muốn ngủ với đàn bà thì có gì không được, chẳng lẽ Chu Dung Thành lại trở về từ Nam Ninh nhanh như vậy sao? Ông ta xua tay kêu người đàn ông cút ra ngoài, còn đỡ cái thứ đã hơi mềm đi cọ qua cọ lại trên bắp đùi tôi, muốn cọ cho cứng lại rồi mới đâm vào. Ông ta cười tủm tỉm cắn tai tôi nói, “Linh San, trước đây cha nuôi không thể cho cô thoải mái, sau này sẽ không như vậy nữa, cha nuôi bảo đảm để cho cô được lên bờ xuống ruộng.”
Người đàn ông muốn mở đèn ra ngăn cản ông Rỗ, nhưng tay ông ta mới vừa mò tới chốt mở, còn chưa kịp đè xuống đã bị một luồng lực lượng ngang ngược thần bí phía sau đá bay. Người ông ta đập thẳng lên bức tường đối diện, bịch một tiếng, tường bị nện ra hơn mười khe nứt rậm rạp chằng chịt. Tiếp đó, một nhóm người dũng mãnh tràn vào, nhưng không phải đối phương mà là vệ sĩ của ông Rỗ. Bọn họ nhanh chóng vây kín sofa, dựng ra một vòng phòng hộ bảo vệ ông ta.
Chiến trận mãnh liệt như vậy lại không hù đến người nọ. Ngoài cửa an tĩnh đến lặng yên không một tiếng động, một cánh tay thon dài bình tĩnh mở đèn trên tường lên, chỉ thoáng chốc trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Tôi vừa liếc mắt đã nhận ra chiếc nhẫn ngọc bích này, dưới tia sáng trắng nó rạng ngời rực rỡ, lại tản ra ý lạnh thấu xương, như có sát khí nổi lên.