Hiển nhiên ông Rỗ cũng nhận ra ban chỉ này. Sắc mặt ông ta chợt biến đổi, động tác nỗ lực xâm phạm tôi cũng theo đó mà dừng lại.
Ban chỉ là đồ của hoàng đế thời cổ đại, tượng trưng cho thân phận rất trâu bò. Người đàn ông bình thường không dám đeo nó, cũng không đeo nổi. Ban chỉ do ngọc thạch thuần túy tạo thành tối thiểu cũng phải hơn mấy chục tỷ, nếu là loại đặt hàng riêng có khắc tên mình lên phía trên, giá cả còn cao hơn nữa. Không phải người đặc biệt có tiền hoặc đặc biệt có thân phận đeo nó lên sẽ khiến người ta chê cười. Hơn nữa loại nhà giàu mới nổi bình thường có đeo ban chỉ cũng chẳng có khí độ gì.
Khi tôi nhìn thấy Kiều Dĩ Thương mặc đồ đen vô cùng lãnh khốc xuất hiện ở cửa, trái tim mới vừa rồi còn kinh hoảng sợ hãi đột nhiên bình tĩnh trở lại. Tôi như một người đã giãy giụa quá lâu trong sa mạc hoang vu, rốt cục cũng thấy được ốc đảo và hồ nước, lập tức rút ra khỏi địa ngục tuyệt vọng.
Ông Rỗ cũng đứng lên rời khỏi người tôi. Ông ta sửa sang lại cái quần đã tuột đến đầu gối của bản thân mình, giả vờ trấn tĩnh bưng một ly rượu lên, “Ông chủ Kiều, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, tôi phát hiện ông thật muốn đối đầu với tôi, tôi làm gì ông cũng muốn ngang ngược thò một chân vào, khắp nơi đối địch với tôi. Tôi không biết mình đã đắc tội ông ở điểm nào.”
Kiều Dĩ Thương chỉ tới một mình, ngay cả tùy tùng tay chân cũng không dẫn theo. Nhưng ông ta mới vừa xuất hiện, khí thế cường ngạnh trên người đã lấn át tất cả vệ sĩ trong phòng. Loại khí phách phát ra từ trong xương kia khiến người ta vốn không cách nào bỏ qua.
Ông Rỗ không để lại dấu vết thở ra một hơi, tôi hiểu ông ta, ông ta đang luống cuống. Ông ta trốn phía sau bức tường do đám vệ sĩ xây lên, nhìn Kiều Dĩ Thương từng bước tới gần.
“Ông chủ Kiều, đến khu mới chơi đùa hay là cố ý tới công kích tôi? Sợ rằng ngài chướng mắt với nơi này nhỉ.”
Kiều Dĩ Thương lấy hộp thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, ngậm nghiêng một điếu bên khóe môi. Xoạch một tiếng, bật lửa lập tức bắn ra một ngọn lửa, gần như đốt tới mi tâm ông ta. Đôi mắt ông ta sắc bén tới mức khiến ông Rỗ hít sâu một hơi.
Đều là người lăn lộn trong hắc bang, người nào có bao nhiêu cân lượng trong lòng bọn họ đều rõ ràng. Ông Rỗ không làm gì được Kiều Dĩ Thương, ông ta rất rõ ràng điểm này, cho nên ông ta vẫn luôn trốn tránh. Ông Rỗ thấy ông ta im lặng không nói, chỉ đứng ở đàng kia hút thuốc, sắc mặt và thái độ khiến ông ta có chút mơ hồ, cắn răng.
“Ông chủ Kiều, là sòng bạc của tôi giành mất mối làm ăn của ngài hay là do thuộc hạ tôi không hiểu chuyện, đã đắc tội với ngài? Tôi nhớ dường như ngài không có nhiều phụ nữ lắm, cũng không cố định. Nếu có người hồ đồ chơi đùa sai, ngài không nên trách. Trong tay tôi có không ít gái, đưa tới hai người cho ông chủ Kiều, chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, thế nào?”
Kiều Dĩ Thương híp mắt hút thuốc, không rên một tiếng.
Tròng mắt ông Rỗ không ngừng đảo quanh, “Hai người tôi đưa tới cho ông chủ Kiều tuyệt đối là cực phẩm, là tôi dẫn từ bênChương Thanh tới, rất mọng nước. Ông chủ Kiều vẫn luôn là người dẫn đầu trong giới hắc đạo Quảng Đà, nhưng loại tươi non chân chính này hẳn ngài còn chưa hưởng thụ bao nhiêu cái, nhỉ?”
“Ma Tùng.”
Rốt cục Kiều Dĩ Thương cũng mở miệng, một tiếng này khiến ông Rỗ chấn động tới mức run rẩy.
Kiều Dĩ Thương búng đầu ngón tay quăng điếu thuốc đi, điếu thuốc rơi trên mặt đất, chợt lóe hai cái cuối cùng cũng tắt.
Ông ta cởi từng cúc áo, lộ ra lồng ngực tinh tráng bền chắc, “Tôi đã cảnh cáo ông một lần, không nên động tới cô ấy, vậy mà ông coi lời tôi như gió thổi bên tai?”
Ông Rỗ nói đây là tình nhân của Chu Dung Thành, lúc đầu tôi đưa cô ấy cho ông ta, ông ta vẫn không lấy. Từ lúc nào ông chủ Kiều đã có quan hệ thân thiết với Chu Dung Thành như vậy, còn quan tâm bạn gái giúp Chu Dung Thành?
Kiều Dĩ Thương vươn đầu lưỡi liếm liếm môi trên, “Đây là người phụ nữ của tôi.”
Ông Rỗ sửng sốt. Ông ta nhìn nhìn tôi đang co rụt dưới váy, dùng váy phủ kín chính mình, lại nhìn Kiều Dĩ Thương mặt mũi tràn đầy sát khí một chút, “Ông chủ Kiều, trò đùa này đùa hơn lớn rồi. Bà hai của Chu Dung Thành sao lại thành người phụ nữ của ngài được.”
Kiều Dĩ Thương chợt đạp ngã bàn trà, tiếng vang như trời long đất lở nổ tung trong phòng bao. Đám vệ sĩ kia còn chưa kịp phản ứng, hàng người phía trước nhất đã bị Kiều Dĩ Thương quật ngã. Đám vệ sĩ phía sau thấy thế lập tức xông lên ngăn cản, nhưng bọn họ vốn không phải đối thủ của Kiều Dĩ Thương, cho dù cùng vây công cũng cảm thấy cực kỳ cố sức.
Kiều Dĩ Thương đánh nhau không phải quyền đấm cước đá lung tung như người đàn ông bình thường, thân thủ của ông ta vô cùng tốt, mỗi một chiêu đều rất dứt khoát, đều có con đường riêng. Từ rất xa tôi đã có thể nghe được tiếng gió mạnh khi ông ta giơ cánh tay lên chém xuống, không có bất kỳ lỗ thủng gì, không cho người ta có chỗ trống để phản kích.
Ông Rỗ bị tình cảnh trước mắt dọa sợ. Ông ta vừa nói vừa cột dây lưng quần trốn về phía chân tường. Chỉ mấy giây như vậy, toàn bộ mười mấy vệ sĩ đều bị Kiều Dĩ Thương đánh gục xuống, ngã người đổ ngang đổ dọc khắp các ngõ ngách, ôm vết thương không ngừng chảy máu thống khổ kêu rên.
Kiều Dĩ Thương cuốn tay áo lên, lộ ra cánh tay dính đầy máu tươi. Ông Rỗ thấy trong mắt Kiềm Thâm có tia sáng lạnh lẽo lóe lên, chân bỗng mềm nhũn ngã quỵ trên ghế sofa.
“Ông chủ Kiều... Có chuyện từ từ thương lượng, chúng ta đều là người lăn lộn trong giới, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, mặc dù tôi không có thế lực bằng ngài nhưng cũng lăn lộn ra danh tiếng ở nơi đây. Sau này nếu ngài có nhu cầu chỉ cần nói một tiếng, chúng ta đều là bạn bè, hà tất phải vạch mặt.”
Kiều Dĩ Thương không để ý đến lời cầu hoà của ông Rỗ. Ông ta hơi khom lưng, vươn cánh tay nồng nặc máu tanh níu lấy áo ông Rỗ, “Ma Tùng, tôi nể tình ông lăn lộn đến mức này cũng không dễ, lần trước tôi đã tha cho ông một lần. Nhưng rốt cục ông là không có đầu óc hay không có mắt, Hà Linh San đã sớm là người của tôi.”
Ông Rỗ nói tôi thực sự không biết, Chu Dung Thành là quan lớn như vậy, tôi chết sống cũng không nghĩ tới ông chủ Kiều lại động đến người phụ nữ của ông ta, làm gì có ai dám nhúng chàm người phụ nữ của ông ta.
Kiều Dĩ Thương cười lạnh, “Bây giờ biết rồi sao?”
Ông Rỗ gật đầu liên tục nói mình đã biết, Kiều Dĩ Thương ừ một tiếng nhưng sát khí nơi đáy mắt lại càng nặng thêm, “Chậm rồi.”
Ông ta vừa phun ra hai chữ này vừa trở tay cầm bình rượu còn chưa khui trên mặt đất lên. Ông Rỗ thấy động tác của ông ta lại lắp bắp hỏi ông muốn làm gì… Ông ta còn chưa dứt đã có một tiếng choảng thanh thúy vang lên. Mặt tôi trắng bệch nhắm mắt lại, vốn không dám nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra. Mà đám vệ sĩ mới vừa tranh đấu với Kiều Dĩ Thương ban nãy cùng với đám nam nữ đang vây xem nghe được động tĩnh này đều sợ đến che miệng lại phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Tôi vùi người trong một mảnh đen kịt, cảm giác được một luồng hơi thở quen thuộc tới gần. Kiều Dĩ Thương giật rèm cửa sổ xuống che chắn trên người tôi, ôm ngang lấy tôi. Ông ta hạ giọng hỏi tôi có sợ không.
Tôi mở ra một khe hở, trong tầm mắt là cái cằm lún phún râu của ông ta cùng với một gương mặt hết sức đẹp mắt nhưng có dính vài vết máu. Tôi không phát ra được tiếng nào, nơi yết hầu phảng phất như có cái gì chắn ngang, chỉ cảm thấy tìm được đường sống trong chỗ chết, cả người không còn chút xíu sức lực nào.
Vào lúc ông ta ôm tôi đi ra khỏi phòng bao, tôi quay đầu nhìn thoáng qua ông Rỗ đã tê liệt ngã xuống trên ghế sofa. Trên đầu ông ta cắm một mảnh thủy tinh vỡ, nhưng lại tránh được nơi yếu hại, không chết người được.
Ý thức của ông Rỗ cũng có thể tính là thanh tỉnh. Ông ta đè vết thương không ngừng chảy máu sai bảo vệ sĩ gọi cấp cứu, sau đó đóng cửa phòng bao lại. Ông ta còn cần lăn lộn ở Quảng Đà, nếu hình ảnh chật vật này bị truyền ra ngoài sẽ chỉ khiến càng nhiều người tới vây xem tình cảnh thảm hại của ông ta, chuyện này không có lợi ích gì cho ông ta. Những người vây kín trên đường thấy Kiều Dĩ Thương đi ra lập tức tránh né. Ông ta ôm tôi, mỗi một bước đi đều rất vững vàng, rất sợ khiến tôi bị lắc lư.
Tôi phục hồi tinh thần lại khỏi màn mạo hiểm ban nãy, do dự trong chốc lát tôi vươn tay lau vết máu trên mặt ông ta đi, “Ông Rỗ không phải hạng dễ trêu, hôm nay ông ta chịu thua thiệt như vậy nhất định sẽ đòi lại cho đủ.”
Kiều Dĩ Thương cảm giác được tay tôi xoa nhẹ trên mặt ông ta, khóe môi cong lên tạo thành ý cười, “Lo lắng cho tôi sao.”