Sắc Dụ

Chương 65: "Về rồi hả."



Người phụ nữ kia sau khi từ trong ao rượu bước, nam nữ bên bờ đều hướng mắt nhìn cô ta, khi cô ta ôm lấy eo Chu Dung Thành, má mì nghiêng người chặn lại không cho những người kia xem, cười nói đi lên tầng từ từ tâm sự với ông chủ này, không được phụ số tiền lớn mà người ta bỏ ra.

Người phụ nữ kia cười híp mắt nhìn chăm chú môi của ông ta "Anh là người đàn ông mê người nhất mà em từng gặp."

Chu Dung Thành ánh mắt dừng trên mặt cô rất lâu, ánh đèn đủ sắc bao phủ cô ta như một cây nở rộ quyến rũ mê người tỏa hương đêm nay, mùi hương dịu dàng vào tận xương, đợi người yêu hoa đến hái.

Chu Dung Thành đem người phụ nữ kia đẩy ra một chút, quay đầu nhìn tôi một cái "Để lái xe đưa em về trước."

Trong lòng tôi đột nhiên chìm xuống, không tự chủ được nắm chặt tay lại, ông ta vẫy tài xế đang đợi cách đó không xa, dặn dò gửi tin nhắn anh ta đưa tôi đến biệt thự của ông ta, lái xe gật đầu đi hướng về phía tôi " Cô San, tôi đưa cô về."

Má mì vui rạo rực cầm chặt tấm thẻ kia, chỉ chỉ phía sau hồ rượu thịt u ám ở cầu thang "Bên trên có phòng ngăn tốt nhất, ăn nhậu chơi bời đầy đủ mọi thứ, khách đến chỗ chúng tôi, chính là không ai không hài lòng."

Người phụ nữ này tướng mạo thực sự quá đẹp, kéo cánh tay Chu Dung Thành lôi kéo ông ta đi về phía cầu thang, tay tôi nắm chặt nắm đấm lúc này buông ra tuy rằng sớm hình thành yêu thích trên thân thể cuối cùng sẽ có một ngày đi tới phần cuối, bị tiêu diệt đến nỗi càng ngày càng cạn, nhưng đến quá đột xuất như vậy vẫn là khiến tôi có chút không ứng phó kịp.

Tôi xoay người đi theo tài xế ra phòng khách, phía ngoài bóng đêm rất sâu đã bắt đầu có sương mù, như là tích tụ một trận mưa rào cuồng phong, tôi đứng tại chỗ ngẩng đầu lên nhìn hồi lâu, quả nhiên là không có một vì sao nào, bầu trời vô cùng ảm đạm.

"Anh đi theo cục trưởng Chu bao lâu rồi."

Tài xế trả lời bốn năm rồi, từ sau khi cục phó thăng chức lên cục trưởng, đã ở bên cạnh ông ấy đưa đón rồi.

"Bên cạnh anh ta có phải vẫn không có người phụ nữ."

Tài xế nói cục trưởng Chu không phải là một quan chức lưu luyến sắc đẹp bên trong.

Anh ta dừng lại một chút nhìn tôi cười "Cũng chỉ có loại phụ nữ như cô San ngoài khuôn mặt xinh đẹp còn rất thông minh rộng lượng nữa mới có thể khiến cho cục trưởng Chu thưởng thức lâu dài."

Tôi nhìn anh ta một chút, biết anh ta đang nhắc nhở tôi rộng lượng, gặp chuyện phải rộng lượng trái tim, chứa đựng chấp nhận những người phụ nữ khác xâm nhập trong cuộc sống của tôi, Chu Dung Thành sẽ càng coi trọng tôi.

Làm gì có quan lớn nào không có mấy cô tình nhân chứ, Thiên Ân sau khi một cục trưởng công an họ Vũ rớt xuống điều tra có 58 người tình nhân trong đó có sáu người vì ông ta mà sinh con.

Chu Dung Thành cũng đủ xứng đáng với tôi rồi, hai năm nay ông ta đem tất cả yêu thương và thời gian đều dành cho tôi, có câu nói là đạo trời luân hồi báo ứng không thỏa, trong lòng vợ của ông ta hận tôi biết bao, cuối cùng cũng đến lượt tôi nếm mùi vì không thể làm gì rồi.

Tôi còn có thể hy vọng chính mình chiếm lấy ông ta cả đời sao, tôi Hà Linh San có thủ đoạn, nhưng không tu luyện được bản lĩnh khống chế đàn ông đến chết lớn như vậy được.

Tôi cười một tiếng "Người đẹp trên thế giới này quá nhiều rồi, tình trường mãi mãi không thể có bên thắng. Sống trong vòng này nhiều năm như thế tôi cho rằng bản thân mình nhìn rất rộng nhưng thực sự đến bước này, làm sao trong lòng lại vắng vẻ chứ."

Tài xê biết tôi không thoải mái, cúi đầu không nói gì thêm, mãi cho đến khi tôi ngửa cô đến đau nhức mới di chuyển bước chân hướng về ô tô lái tới phía sau tôi lúc này bỗng nhiên vang lên một giọng nói của người đàn ông, ông ta nói dừng chân.

Tôi quay đầu nhìn về phía cửa lóe lên, phó thị trưởng mang theo một trợ lý từ trên bậc thang đi xuống, trợ lý mở cửa xe, ông ta thì đối mặt với tôi dừng lại.

Tài xế hướng về ông ta giới thiệu tôi họ Hà, phó thị trưởng lúc này mới lên tiếng "Cô Hà, chúng ta trước khi có phải là gặp qua rồi không."

Tôi thu lại cảm xúc vắng vẻ, đổi thành một khuôn mặt tươi cười: "Phó thị trường người cao quý như ong, làm sao có thể gặp tôi một người bình thường đây."

Ông ta đăm chiêu nhìn chằm chằm tôi nghĩ một lúc "Tôi cảm thấy rất quen mắt có thể tôi nhớ lầm rồi."

Tôi trước đây khi còn làm ở trong ngoài giới, đoán chừng là ở trường hợp nào mà đụng qua ông này rồi, khi đó tôi trang đẹp đậm, khí chất so với hiện tại cũng xinh đẹp hơn, sau khi thay da đổi thịt ông ta không nhận ra cũng là bình thường.

"Vợ thị trưởng gần đây có thời gian rảnh không."

Ông ta nghe tôi đề cập đến vợ của ông ta, sắc mặt có chút biến hóa "Cô Hà quen biết với phu nhân tôi."

"Thông qua một phu nhân ở thẩm mỹ viện từng gặp qua, với phu nhân thị trưởng rất có có duyên, có điều chưa quen biết nghe nói phu nhân thị trưởng cũng là người theo Phật."

Phó thị trưởng xua tay "Lòng dạ đàn bà, Phật căn bản không có tồn tại, có cái gì tốt mà tin chứ."

Tài xe vì ông ta mở cửa xe, ông ta đang muốn khom lưng đi vào chợt lại nhớ tới cái gì "Cô không phải rất rảnh rỗi sao, hay là cô Hà trước tiên đừng đi cầu Phật nữa, thậm chí chuyện hôm nay, tôi cũng là theo cấp dưới đến, tôi không có hứng thú lớn lắm với những nơi này."

Tôi gật đầu tự nhiên, loại lời nói tẻ nhạt này tôi cũng sẽ không nói.

Ông ta rất hài lòng sự thông minh biết điều của tôi, hướng về tôi cười cợt, chui vào trong xe rời đi.

Nếu như không phải tôi và Chu Dung Thành ngăn chặn ông ta, ông ta tối nay nhất định sẽ ở đây thỏa thích hưởng thụ một đêm đẹp, hiển nhiên chuyện tốt bị phá cũng không có hứng thú nữa, chi bằng vội vã rời đi, ngồi vững theo lời giải thích không hứng thú của ông ta.

Lần này chạm trán với Chu Dung Thành có lợi thế rất lớn, gặp bộ mặt dơ bẩn dối trá nhất của chính mình, sẽ trở thành người của mình trong lòng mình, người của chính mình là nhất định sẽ bảo vệ, ông ta là quan to lớn của tỉnh ủy nhưng không có binh quyền thực tế mà Chu Dung Thành nắm trong tay quyền lực điều động công an của thành phố, điểm này cũng hấp dẫn ông ta.

Tài xế đưa tôi trở lại biệt thự, gửi một tin bình an cho Chu Dung Thành, anh ta sau khi chào tôi thì rời đi, tôi một mình đi lên tầng, đẩy cửa tiến vào gian phòng đen kịt quay mắt về nhìn thấy cô đơn tiếng nói và nhiệt độ đặc biệt muốn khóc.

Tôi không bật đèn, ngồi xổm ở trên ban công, cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, cả người hồn bay phách lạc hô hấp cũng rất khó khăn.

Hai năm qua Chu Dung Thành cũng không thường trở về báo cáo kết án mỗi vùng ông ta phải đi phê duyệt, mỗi ngày đều có các cuộc họp to nhỏ không hết, bao nhiêu án chưa xem xong.

Tôi những đêm đó cảm thấy rất nhớ ông ta nhưng không buồn, bởi vì tôi biết ông ta sẽ quay về, trong thế giới của ông ta ngoài vợ của ông ta chính là tôi thậm chí vợ của ông ta cũng không phải là đối thủ của tôi.

Mà bây giờ tôi hoảng rồi, tôi không biết có phải là có một người phụ nữ muốn chia sẻ ông ta với tôi hoặc là thẳng thắn mà đem tôi như cục đá mà đá văng ra, hoàn toàn cướp ông ta từ bên cạnh tôi.

Cạnh tranh giữa xung quanh nếu như kịch liệt hình dung ra, chém giết giữa tình nhân với nhau chính là máu tanh, người phụ nữ vì tranh giành yêu thương và địa vị, khuôn mặt đẹp cũng có thể trở nên dữ tợn ác quỷ muốn cắn nuốt mất đi tình địch của mình.

Tôi lúc này rất nhớ ông ta.

Bên ngoài sau một tiếng sét bắt đầu mưa, mưa rất lạnh bùm bùm rơi xuống kính, nước rơi xuống trên người tôi, thỉnh thoảng tia chớp xẹt qua mắt của tôi, con mắt của tôi nổi lên một tầng hơi nước.

Người giúp việc gõ cửa đưa sữa cho tôi, bà ấy nhìn thấy tôi đang ngồi trong mưa, lập tức kinh ngạc thốt lên một tiếng đỡ tôi đem tôi trở về giường, lau sạch nước mưa trên mặt và tóc của tôi, tôi khịt khịt mũi dài ra hỏi bà mấy giờ rồi.

Bà nói sắp hai giờ rồi.

Bà hỏi cục trưởng Chu sao vẫn chưa về.

Tôi mở tay của bà ra "Anh ấy đêm nay sẽ không về."

Người giúp việc còn muốn hỏi cái gì, tôi nằm trên giường nhắm mắt lại, lấy chăn che đậy đầu mặt của mình.

Tôi cả đêm thức trắng không ngủ được, như là tôi hồn bay phách lạc, tiếng chuông gõ cửa kêu lên, cửa bị người đẩy ra tôi tưởng là người giúp việc, bảo tôi đi ra, người bước vào một tiếng không có mãi đến tận khi đi tới đứng bên giường đưa ta ra kéo chăn trên đầu tôi xuống.

Tôi có chút buồn bực chủ động từ trong chăn chui ra, khi tôi nhìn rõ Chu Dung Thành mặt ánh mặt kia kia đột nhiên lại dừng hết tất cả các động tác.
Ông ta trầm mặc một lúc, ngón tay từ trên chăn chuyển xuống đến mặt của tôi, ở giữa lông mày tiều tụy của tôi mà vuốt vẽ, vẫn là cảm xúc và nhiệt độ quen thuộc như vậy trong lòng tôi rất đau.

"Về rồi hả."

Tôi khàn giọng hỏi ra câu này, ông ta cởi quần áo trên người xuống, xoay người muốn đi và nhà tắm tắm rửa, tôi nhìn chằm chằm vào thân thể của ông ta qua cửa, nghẹn ngào lớn tiếng hỏi "Anh có phải là không cần em nữa rồi không?"