Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 55: Lần này sẽ không có thông báo có điện...



Ngay cả khi nhắm mắt lại, Thu Tuỳ cũng biết, cô và Thẩm Tấn duy trì tư thế này có phần kỳ quái.

Cô hơi kiễng chân lên, dùng tay phải kéo chiếc cà vạt đen cấm dục của Thẩm Tấn xuống, tay trái cầm lon nước còn một nửa.

Thẩm Tấn bị cà vạt kéo, buộc phải cúi xuống.

Môi chạm môi.

Một cái chạm vô cùng nhẹ nhàng giữa mềm mại và mềm mại.

Mang theo vài phần thử nghiệm, vài phần thận trọng và một chút giả vờ say.

Như thể cô vô tình ngã vào lòng anh, như thể cô bất đắc dĩ phải bám chặt vào cà vạt của anh để đứng vững, như thể cô không cẩn thận chạm phải đôi môi mềm mại của anh.

Chỉ mới vài giây nhưng Thu Tuỳ lại có cảm giác như đã vài năm trôi qua.

Mỗi giây đều bị kéo dài vô tận, giống như một bộ phim chuyển động chậm, mỗi một khung hình đều được phóng to và xem xét kỹ lưỡng.

Thử như vậy.

Thu Tuỳ không dám kéo dài quá lâu.

Lý trí từ trước tới nay của cô khiến cô ngay cả trong lúc hôn môi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô còn phải đóng vai một người tửu lượng không tốt, uống chút rượu để có thêm can đảm trước khi bước vào ngôi nhà ma, trong trạng thái hơi say vô tình hôn Thẩm Tấn.

Thu Tùy ở trong lòng yên lặng thở dài.

Cô từ từ nới lỏng bàn tay đang giữ cà vạt của Thẩm Tấn, mũi chân chậm rãi trở về vị trí ban đầu, đôi môi mềm ẩm ướt mang theo hơi say cũng kéo xa khoảng cách.

Thu Tuỳ chớp mắt, một lần nữa diễn vai kẻ say rượu.

Cô nghiêng đầu, dùng ánh mắt mông lung lờ đờ nhìn Thẩm Tấn, ánh mắt chậm rãi nâng lên, rơi vào trên môi Thẩm Tấn.

Môi anh luôn có màu đỏ tự nhiên.

Chỉ là bây giờ bởi vì nụ hôn tâm cơ của cô mà nó đã bị dính một chút màu son.

"Môi của anh..." Thu Tuỳ ngây thơ chớp mắt, nhìn chằm chằm vào phần đỏ tươi trên đôi môi hồng hào tự nhiên của Thẩm Tấn, một lúc sau, cô phát ra một tiếng kêu khẽ như nhận ra.

Thu Tuỳ ảo não đưa tay gõ nhẹ vào thái dương chính mình, hơi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt sâu khó lường của Thẩm Tấn: "Tôi vừa mới uống say, có phải lại mạo phạm đến anh không?"

Cô hỏi với vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu chân thành, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Thẩm Tấn.

Một lúc sau, cô nhìn thấy môi Thẩm Tấn cử động.

"Lại?" Thẩm Tấn nhướn mày, trầm giọng nói: "Từ "lại" này dùng rất chính xác."

Ánh mắt đối diện nhau. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Thu Tuỳ không nói gì, cũng không thể phản bác.

Kể từ khi tiến hành chào hỏi "má kề má" ở hồ Baikal, đối với chuyện xảy ra đụng chạm với Thẩm Tấn, cô dường như ngày càng thoải mái hơn, thuận buồm xuôi gió.

Về phần Thẩm Tấn.

Cô cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc.

Với tính cách của Thẩm Tấn, anh tựa hồ cũng thích thú khi bị cô đụng chạm như vậy.

Cả hai bọn họ.

Một người sẵn sàng chiến đấu, một người nguyện chịu đựng.

Thu Tuỳ bình tĩnh một lần nữa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tấn.

Cô biết sự lo lắng của Thẩm Tấn, quả thực cô vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để thẳng thắn với Thẩm Tấn, cơ hội nhanh nhất và thích hợp nhất lúc này chính là tại bữa tiệc sinh nhật lần thứ 80 của Lâm Hoà Dự vào ba ngày nữa.

Tuy nhiên, Thu Tuỳ không muốn đợi lâu hơn nữa.

Hoặc có lẽ cô không muốn Thẩm Tấn đợi thêm nữa.

Cô không muốn Thẩm Tấn phải trở nên thận trọng như vậy.

Cô từng lấy đi dũng khí và kiêu hãnh của Thẩm Tấn, giờ đây cô muốn đi về phía Thẩm Tấn, trao trả lại tất cả những thứ vốn thuộc về anh.

"Uống say rồi", Thu Tuỳ mặt không đổi sắc giơ lon nước trong tay về phía anh, "Không đứng vững nên lỡ tay nắm lấy cà vạt của anh, thật ngại quá."

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt đen nhăn nheo vì bị chính mình lôi kéo, chợt nảy ra một ý tưởng.

Cũng may tối nay Thẩm Tấn phải đi công tác để tham gia đàm phán làm ăn nên ngay cả khi đến nhà ma cũng thắt cà vạt đen một cách tỉ mỉ.

Nếu không, với việc Thẩm Tấn cao hơn cô một cái đầu, thật sự cô không tìm được cơ hội thích hợp nào để hôn trộm.

Thẩm Tấn trầm ngâm nhìn cô.

"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn nhếch môi dưới, trong mắt hiện rõ vẻ hoài nghi, "Em uống bao nhiêu rượu thế?"

Thẩm Tấn biết nồng độ cồn của nhãn hiệu đồ uống này cực thấp, trên cơ bản có thể bỏ qua.

Ít nhất sẽ không đến mức chỉ mới uống vài ngụm cũng khiến người ta say đến mức không thể đứng vững.

Thu Tuỳ gật đầu, vẻ mặt không thay đổi: "Lúc ở Nga, hình như tôi đã nói tửu lượng của tôi không tốt."

Cô dừng một chút rồi nhẹ nhàng giải thích: "Hơn nữa, anh cũng biết mấy ngày trước chân tôi đau, đứng không vững không phải là bình thường sao?"

Thẩm Tấn đánh giá cô từ trên xuống dưới một lúc, hiển nhiên không tin lời nói này, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Cuộc giằng co này bị phá vỡ bởi một giọng nữ nói thật cẩn thận——

"Bây giờ các bạn có thể vào ngôi nhà ma ám."

Thu Tuỳ sửng sốt, lúc này mới nhận ra cô và Thẩm Tấn đang vô tình đứng ở phía đầu của hàng chờ, những người đứng trước cô và Thẩm Tấn hẳn là đã kết thúc chuyến đi đến ngôi nhà ma từ lâu.

Phía sau cô đã có người xếp hàng, Thẩm Tấn thu hồi ánh mắt khỏi người cô, quay người lại nghe người hướng dẫn giới thiệu ngắn gọn.

"Chủ đề bỏ trốn của chúng tôi chủ yếu dành cho các cặp đôi. Tất nhiên, hai người không phải tình nhân cũng có thể cùng nhau chơi trong ngôi nhà ma này", người hướng dẫn quen thuộc giới thiệu với giọng điệu bình tĩnh, rõ ràng là đã nói điều này hơn một ngàn lần, "Hai bạn cần phải vào ngôi nhà ma ám từ hai lối khác nhau, hẳn là hai bạn đã xem qua phần giới thiệu chủ đề, chàng trai giải cứu cô gái bị giam cầm và cùng nhau bỏ trốn đến một nơi xa. Bạn nữ sẽ ở trên ban công trong căn phòng nhỏ ở tầng sáu, có thể yên tâm sẽ không có NPC* đóng vai ma quỷ trong phòng giam của bạn nữ, chỉ là cách bố trí phòng khá đáng sợ, không cần phải quá sợ hãi. Bạn nam thì phải vượt qua một loạt chướng ngại vật với các NPC đóng vai ma quỷ mới có thể đến được phòng giải cứu bạn nữ, sau đó đưa bạn nữ rời khỏi phòng giam, trên đường ra ngoài, hai bạn sẽ phải cùng nhau đối mặt với những cảnh tượng kinh hoàng hơn và nhiều NPC ma quái hơn."

*NPC là viết tắt của từ Non-player character, nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển, nhân vật này thường được lập trình để giao tiếp, tương tác với người chơi chính trong game.

Thu Tuỳ nuốt nước bọt, mặt nghệch ra.

Cô đã nghĩ đến việc theo Thẩm Tấn đến nhà ma chơi một chuyến, nhưng lại không để ý nhiều đến những chi tiết khác của ngôi nhà ma, cô thậm chí còn không bấm vào để xem phần giới thiệu liên quan, cô hoàn toàn không biết mình phải ở trong phòng một mình cho đến khi Thẩm Tấn đến cứu cô ra ngoài.

Chưa kể đến.

Còn là ban công trên tầng sáu.

Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ do dự và sợ hãi.

"Nhân tiện, đây là bộ đàm", người hướng dẫn đưa ra hai bộ đàm, "Mỗi người một cái, khi bạn nữ bị giam trên ban công tầng sáu, các bạn có thể liên lạc qua bộ đàm, hai bạn có câu hỏi nào khác không?"

"Không có."

"Có", Thu Tuỳ cắn môi dưới, do dự một lúc rồi hỏi hướng dẫn viên, "Có nhất thiết phải ở tầng sáu không? Tôi có thể đổi sang tầng thấp hơn tầng sáu không?"

Ngày thứ nhất của kỳ thi tuyển sinh đại học lần đầu tiên.

Để thoát khỏi nhà họ Du.

Cô đã đứng trên lưới chống trộm ở ban công của phòng chứa đồ tầng năm, đi chân trần từng bước một đến ban công phòng Du Nhiễm Nguyệt, mới có thể thuận lợi thoát ra ngoài.

Cô thậm chí không dám cúi đầu, chỉ cần vô ý nhìn xuống có thể nhìn thấy bên dưới lưới chống trộm là những con người nhỏ như kiến, chen chúc dày đặc.

Cũng giống như cô, sống như một con kiến, bất cứ ai trong nhà họ Du đều có thể bóp chết cô chỉ bằng một cái phẩy tay.

Độ cao của tầng năm cũng đủ khiến cô choáng váng, hô hấp dồn dập, khiến cô không thể thở được.

Cô không sợ bóng tối, không sợ hãi không gian hẹp, có tửu lượng ngàn ly không say, nhìn qua có vẻ không gì có thể đánh bại.

Không ai biết cô sợ độ cao.

Nói chính xác hơn thì đó là nỗi sợ hãi khi nhìn ra ngoài từ ban công của tầng cao hơn tầng năm.

Chính vì lý do này mà Thu Tuỳ chưa bao giờ có thể chấp nhận việc sống ở tầng cao hơn tầng năm.

Căn hộ ban đầu nằm trên tầng năm.

Bạc Duyệt Loan cũng ở tầng năm.

Tầng năm là độ cao tối đa mà cô có thể chấp nhận sống.

Người hướng dẫn sửng sốt, hiển nhiên cô ấy đã xử lý hàng chục nghìn người đến thăm nhà ma và cũng nghe qua hàng nghìn lời phản đối.

Chỉ là các cô gái không muốn ở một mình trong phòng giam vì sợ hãi, đây là lần đầu tiên có khách hàng hỏi có thể chuyển sang tầng khác hay không.

"Đổi tầng cũng không phải là không thể", người hướng dẫn cúi đầu kiểm tra điện thoại, "Nhưng có lẽ hai bạn phải xếp hàng lần nữa. Để tôi xem thử, tầng ba đi, hai bạn có thể lên tầng ba và xếp hàng lại, chỉ mất mười phút thôi."

"Cám ơn", Thu Tuỳ gật đầu, kéo kéo góc áo của Thẩm Tấn, "Thẩm Tấn, chúng ta lên tầng ba đi."

Thẩm Tấn khẽ cau mày, bị cô kéo góc áo đi ra ngoài.

Trong thang máy chỉ còn lại hai người, Thẩm Tấn trầm ngâm nhìn cô, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Em sợ độ cao?"

Thu Tuỳ cắn môi dưới, không biết giải thích thế nào.

Thực ra cô không sợ độ cao, khi đi công tác có thể ngủ ngon lành ở trong phòng khách sạn tầng 18, công ty dịch thuật ở tầng 36 của tòa nhà văn phòng cũng không cản trở cô làm việc.

Điều cô lo sợ là phải sống trong một nơi cao hơn tầng năm, đứng trên lưới chống trộm nhìn xuống dưới.

Thu Tuỳ không biết bắt đầu giải thích từ đâu với nỗi sợ hãi hơi phức tạp như vậy.

Nhưng may mắn thay, từ tầng sáu đến tầng ba chỉ đi trong nháy mắt.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Thẩm Tấn tựa hồ cũng không quá cố chấp với vấn đề này, thu hồi ánh mắt, vẻ mặt thản nhiên bước ra khỏi thang máy.

Mười phút sau, có một ngã ba trên con đường dẫn đến ngôi nhà ma.

Thẩm Tấn dừng lại, ánh mắt không rõ ràng, nhếch môi dưới, vẻ mặt khó đoán: "Thu Tùy, sợ không?"

"Không sợ", Thu Tuỳ mặt không đổi sắc trả lời anh, "Uống rượu xong cũng can đảm hơn."

"Ừ", Thẩm Tấn liếc nhìn cô, hàm ý đánh giá: "Sau khi em uống rượu, lá gan cũng trở nên to hơn."

Thu Tuỳ không biết là vì cô thực sự uống rượu nên có thêm dũng khí hay là vì trong căn phòng cô bị giam không có NPC ma quái, cô không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.

Căn phòng rất nhỏ, ngọn đèn trên trần cứ nhấp nháy như thể đã không được sử dụng nhiều năm, khiến căn phòng lúc sáng lúc tối, trên chiếc bàn đen cũ kỹ có hai ngọn nến đã cháy một nửa, gần như là nơi phát ra toàn bộ ánh sáng trong phòng, với ánh sáng mờ nhạt đó, cô nhìn thấy một chiếc camera nhỏ ở góc trên bên phải căn phòng.

Bệ cửa sổ mở ra một nửa, một cơn gió từ đâu thổi tới khiến cho cửa sổ cũ kỹ kêu cọt kẹt, ban công ngoài cửa sổ không rộng lắm, chỉ vừa đủ chỗ cho một người, trên đó cũng dính đầy vết máu loang lổ.

Thu Tuỳ đánh giá một lúc, dù ở tầng ba nhưng vì vết máu trên ban công không thể bỏ qua, cô vẫn không dám ngồi.

Chỉ là căn phòng quá nhỏ, không ngồi trên ban công, Thu Tuỳ chỉ có một chỗ tựa vào, đứng bên cạnh bệ cửa sổ.

Cô bất lực cong môi dưới, đành phải đứng ở bên cửa sổ, ngây người một lúc, trong ánh đèn chập chờn, cô lấy bộ đàm ra.

Thu Tuỳ chớp mắt, cẩn thận gọi vào bộ đàm: "Thẩm Tấn?"

Phía bên kia bộ đàm rất ồn ào, cô nghe thấy tiếng gió hú, tiếng la hét và tiếng cười thê lương của NPC đóng vai ma quỷ, cùng với tiếng khóc của một người phụ nữ không biết từ phương hướng nào thổi tới.

Thu Tuỳ tay run run, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Chỉ cần nghe thấy âm thanh đó đã thấy kinh hãi, không biết Thẩm Tấn phải mất bao lâu mới có thể đi tới đây giải cứu cô.

"Thẩm Tấn," Thu Thủy thăm dò hỏi, "Anh sợ không?"

Một lúc sau, tiếng cười trầm thấp phát ra từ bộ đàm.

"Thu Tuỳ", giọng Thẩm Tấn vang lên trong tiếng ồn ào, trầm thấp nhưng đủ rõ ràng, vững vàng không chút dao động, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi ngôi nhà ma, "Em vẫn chưa trả lời vấn đề tôi đã hỏi thì phải?"

Thu Tùy nhẹ giọng nói: " Vấn đề gì vậy?"

"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn dừng lại một lúc, như đang suy nghĩ điều gì đó, vài giây sau mới bình tĩnh hỏi: "Em có muốn bỏ trốn cùng tôi không?"

Tiếng náo động ồn ào cùng tiếng kêu khóc lóc thảm thiết từ bộ đàm trong một khoảnh khắc nào đó đã trở thành âm thanh làm nền vào lúc này.

Thu Tuỳ nghe thấy giọng nói của chính mình đang giả vờ bình tĩnh, kìm nén mọi cảm xúc hỗn loạn: "Định trốn đến nơi nào?"

Cô vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng cạch, cánh cửa gỗ cũ kỹ từ từ mở ra.

Trong ánh nến vàng rực, một cơn gió mát lạnh thổi qua bệ cửa sổ, Thẩm Tấn đứng ở cửa, bóng đèn dây tóc nhấp nháy trên trần nhà phản chiếu thân hình cao lớn của anh trên sàn gỗ bụi bặm. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Thu Tuỳ nhìn thấy Thẩm Tấn đứng ở cửa, cách đó không xa đang nhìn cô.

Một lúc sau, anh giơ bộ đàm trong tay lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt trong trẻo được ánh nến chiếu sáng của cô, nói với giọng trầm thấp đầy ẩn ý: "Rời khỏi nơi quỷ quái này, anh sẽ đưa em bỏ trốn về nhà."

Thu Tuỳ cảm thấy tim mình đập mạnh.

Bốn phía xung quanh tự động mờ đi, ở nơi không mấy sáng sủa này, cô chớp mắt, chỉ cảm thấy khóe mắt ươn ướt.

Đây thực sự là một nơi tồi tệ.

Cảm giác uỷ khuất vô tận dâng lên trong lòng Thu Tuỳ, cuồn cuộn đến như muốn đánh gục cô.

Cô đã từng ở một nơi còn tàn khốc hơn cả nơi ma quái này trong một thời gian dài.

Thẩm Tấn.

Em đã đợi ở nơi chết tiệt đó rất lâu rồi.

Cuối cùng có một ngày, anh đến và có thể mang em đi.

Cuối cùng cũng có một ngày, có người nói với em, hãy theo anh, anh sẽ đưa em trốn về nhà.

Cuối cùng cũng có một ngôi nhà.

Thu Tuỳ khịt mũi, sau đó cô nhớ lại cảnh mặt trời mọc đầu tiên mà Thẩm Tấn đưa cô đi xem.

Thẩm Tấn.

Dường như cuối cùng em cũng đã chờ được bình minh của cuộc đời mình.

Thu Tuỳ cắn môi dưới, chậm rãi cầm bộ đàm trong tay lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô nói nhỏ nhẹ lại kiên quyết vào bộ đàm: "Thẩm Tấn, dẫn em đi trốn đi."

Âm thanh của từ cuối cùng vang lên liền biến mất trong căn phòng chật hẹp và tối tăm này, Thu Tuỳ nhìn thấy trong mắt Thẩm Tấn hiện lên một tia cảm xúc mạnh mẽ không thể đè nén.

Anh từ cửa đi đến với bước chân vội vã, từ bệ cửa sổ gió thổi vào từng cơn đem cửa phòng đóng lại.

Chỉ trong nháy mắt, Thu Tuỳ đã nhìn thấy Thẩm Tấn bước đi vội vàng đứng trước mặt cô.

Căn phòng nhỏ hẹp, không gian chật chội, cô và Thẩm Tấn đứng bên bậu cửa sổ, khoảng cách giữa họ được kéo gần, hơi thở quyện vào nhau, những cơn gió thổi qua xen lẫn hơi thở nóng bỏng ái muội mơ hồ.

Thẩm Tấn cụp mắt xuống, tay lướt qua cô bám vào lan can phía sau.

Trong lúc bàng hoàng, Thu Tuỳ nhớ lại đêm mất điện, Thẩm Tấn dường như cũng giống như vậy, nhốt cô trong trên ghế sô pha đơn.

Nhưng bây giờ, ở một cảnh tượng khác, cô bị Thẩm Tấn giam cầm bê bệ cửa sổ trong căn phòng nhỏ hẹp của ngôi nhà ma, không lối thoát, cũng không thể trốn tránh.

"Thu Tuỳ", giọng nói của Thẩm Tấn khàn khàn, dưới ánh nến yếu ớt đang cháy, vô thức nảy ra một chút dục vọng, "Bây giờ em say rồi?"

Thu Tuỳ không thể tránh né ánh mắt nóng rực như thiêu đốt của anh: "Say rồi, còn chưa tỉnh."

"Có đủ tỉnh táo không?"

"Tỉnh táo."

"Tỉnh táo đến mức nào?"

Thu Tuỳ chớp mắt, theo bản năng ngẩng đầu lên, giọng điệu kiên định bình tĩnh, vẫn như từ trước tới nay, nhưng lại mơ hồ có một chút điên cuồng cùng tâm lý được ăn cả ngã về không.

"Đủ tỉnh táo để biết mình đang làm gì, đủ tỉnh táo để biết mình đang nói gì, đủ tỉnh táo để có thể chịu trách nhiệm hoàn toàn về những gì mình làm và những gì mình nói."

Yết hầu của Thẩm Tấn cuộn lên xuống.

Thu Tuỳ nhìn thấy trong mắt Thẩm Tấn dâng trào cảm xúc mãnh liệt, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ, sau một lúc lâu anh thoáng gật đầu, ngẩng đầu nhìn góc trên bên phải.

Cô thấy Thẩm Tấn lùi lại phía sau nửa bước, cởi áo khoác của anh ra.

Thu Tuỳ sửng sốt, chưa kịp định thần lại đã nhìn thấy Thẩm Tấn vén chiếc áo khoác nặng nề lên, che mất chiếc camera ở góc trên bên phải.

Hơi thở của cô trong giây lát trở nên dồn dập.

Những ngón tay buông thõng hai bên hơi dùng sức, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nhịp tim gần như không thể kiểm soát được, chỉ cảm thấy suy nghĩ trở nên hỗn loạn.

Thu Tuỳ cắn môi dưới, ngay sau đó.

Cô nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Tấn dừng ở trên chiếc cà vạt đen nhăn nheo bị cô kéo trước đó, Thẩm Tấn nhìn về phía cô, nhếch môi dưới, nhanh chóng dùng tay cởi chiếc cà vạt đen ra.

Thu Tuỳ nuốt nuốt nước miếng.

Cô đủ tỉnh táo, nhưng lúc này, cô tình nguyện chìm trong men say mê mang.

Thu Tuỳ nhìn thấy Thẩm Tấn đang đi về phía cô với chiếc cà vạt đen trên tay, yết hầu của anh lăn lên xuống, ánh sáng nóng bỏng trong mắt anh khiến cô cơ hồ không thể bỏ qua.

Hình ảnh bắt đầu mờ đi, tầm nhìn hoàn toàn bị chiếm giữ, tâm trí cũng bỏ trốn.

"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn rũ mắt nhìn cô, giơ tay nhặt chiếc cà vạt đen lên, "Nhắm mắt lại."

Giọng nói của anh đầy mị hoặc, lông mi của Thu Tuỳ run lên, cô ngoan ngoãn từ từ nhắm mắt lại.

Sau đó, có thứ gì đó hơi nóng che phủ mắt cô.

Thu Tuỳ biết - đó là cà vạt đen.

Tim Thu Tuỳ đập nhanh đến mức cô khó có thể nói nên lời, cô thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng những ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Tấn vòng ra sau đầu cô, từ từ thắt chiếc cà vạt ở phía sau mái tóc đen buông xõa của cô.

Khác với đêm mất điện hôm đó.

Thị lực của Thu Tuỳ hoàn toàn bị tước đoạt, đôi mắt nhắm nghiền, trên mắt đeo một chiếc cà vạt đen, cô hoàn toàn không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì hay bất cứ ai, các giác quan khác được phóng đại vô hạn, cô trở nên nhạy bén lại mẫn cảm với một số thay đổi xung quanh mình... Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Sau lưng cô là bệ cửa sổ cũ kỹ, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua, nhưng hơi thở nóng bỏng trước mặt lại không thể bỏ qua, hơi thở của Thẩm Tấn phả vào hai bên cổ cô.

Hai thế giới băng và lửa, hai thái cực, một trước một sau, khiến cô suýt khóc lên thành tiếng.

Thu Tuỳ nghe thấy giọng nói khàn khàn của Thẩm Tấn vang lên bên tai, mang theo cảm giác một sự cám dỗ sa ngã không có đường lui, dục vọng hỗn loạn gần như trào ra, nhấn chìm cô.

Anh nói.

"Thu Tuỳ, lần này sẽ không có thông báo có điện nào."

Thu Tuỳ vô thức liếm môi dưới, như thể cô đang lo lắng nhưng cũng rất mong chờ.

Thẩm Tấn nhìn thấy cô ngoan ngoãn đeo cà vạt đen, đầu ngón tay nắm chặt trở nên trắng bệch, đôi má ửng hồng dưới ánh nến trên bàn, vành tai đỏ như máu.

Cô gật đầu, Thẩm Tấn nghe thấy giọng nói của cô cuối cùng không còn bình tĩnh nữa mà có chút tiếng khóc nức nở, chọc đến lòng người.

Cô nói.

"Được."

Thu Tuỳ chỉ thốt ra được nửa âm tiết, đôi môi nóng bỏng đã chặn hết những lời còn lại.

Hương gỗ đàn hương từ từ bao quanh cô, nhẹ nhàng từng đợt, nông cạn nhưng rõ ràng, như đan thành một tấm lưới vô hình, khiến cô không còn nơi nào để trốn thoát.

Khi môi và răng quyện vào nhau, Thu Tuỳ nghe thấy một giọng nói nghèn nghẹt vang lên.

Nhưng cô nghe rõ ràng.

Cô nghe thấy Thẩm Tấn nói.

"Vừa rồi không tính, đây mới là nụ hôn đầu tiên của chúng ta."