Khác với nụ hôn lúc Thu Tuỳ ấp ủ ý đồ xấu xa giả vờ say rượu.
Nụ hôn này tràn ngập sự chiếm hữu áp đảo cùng ham muốn mãnh liệt, mọi cảm xúc phức tạp và vi diệu đều tan chảy giữa răng môi đan vào nhau, Thu Tuỳ như khó thở.
Cuối cùng cô cũng hiểu.
Những gì Thẩm Tấn đã nói.
Lần này sẽ không có thông báo có điện nào cả.
Rốt cuộc có nghĩa là gì.
Vào đêm mất điện, cho dù ở trong bóng tối, Thu Tuỳ vẫn có thể nhìn rõ thần sắc cùng biểu cảm của Thẩm Tấn, biết được từng hành động của anh.
Bây giờ lại hoàn toàn khác.
Đôi mắt của cô được che bằng một chiếc cà vạt đen, mặc dù trong phòng có một ít ánh nến và ánh đèn nhấp nháy, nhưng tầm nhìn của cô là một mảnh tối đen, không nhìn rõ được gì.
Cô đang ở một nơi giống như bị mất điện hơn so với cả đêm mất điện hôm trước.
Khi nào có điện hoàn toàn là do Thẩm Tấn định đoạt.
Mãi cho đến khi chiếc cà vạt đen che mắt cô được tháo ra, cô mới được tính là có điện lại.
Trái tim của Thu Tuỳ nặng trĩu.
Cô cảm thấy chính mình giống như con thuyền lênh đênh trên biển, hết thảy đều bị Thẩm Tấn khống chế, cô không còn sức lực để phản kháng. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải .vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Tất nhiên, cô thậm chí không nghĩ đến việc phản kháng chút nào.
Khi cô không thể nhìn rõ bất kỳ khung cảnh nào trước mặt, Thẩm Tấn trở thành người duy nhất cô có thể dựa vào.
Thu Tuỳ chậm rãi buông hai tay đang buông thõng bên người, cô cảm thấy chân mình yếu ớt đến mức sắp đứng không vững, vô thức đưa tay ra bắt lấy một góc áo của Thẩm Tấn.
Dưới tình huống không nhìn thấy gì, cô cảm nhận rõ ràng động tác hôn của Thẩm Tấn tựa hồ có chút dừng lại, một lát sau, nụ hôn của anh càng ngày càng mãnh liệt, khiến cô không thể trốn thoát, chỉ có thừa nhận những gì Thẩm Tấn mang đến.
Thẩm Tấn giống như một thợ săn cuối cùng cũng chờ được con mồi, mọi lo lắng trong chốc lát đều bị vứt sau đầu.
Suy nghĩ hỗn độn, lý trí mất dần.
Nhưng điều đó cũng không ngăn được những cảm xúc không thể kiềm chế nổi lên trong lòng Thu Tuỳ.
Cô dựa vào lan can gỗ gần bệ cửa sổ, cộm ở sau lưng khiến cô bị đau.
Uỷ khuất và tuyệt vọng đã bị Thu Tuỳ chôn vùi bao nhiêu năm tưởng chừng đã biến mất, sự kinh hỉ cùng kích động do nụ hôn bất ngờ này mang lại, nhiều cảm xúc phức tạp trộn lẫn vào nhau, bộc phát từ nơi sâu nhất của đáy lòng, bủa vây lấy cô.
Thu Tuỳ chớp mắt, nước mắt tựa hồ rơi không thể kiềm chế được.
Không biết là vì lan can phía sau lưng cộm làm eo cô đau hay là vì những uỷ khuất mà cô không muốn nói với người khác trong nhiều năm qua đột nhiên bùng nổ vào lúc này.
Thu Tuỳ có thể cảm nhận được nước mắt của chính mình đang chảy dài trên má.
Thẩm Tấn tựa hồ cũng nhận ra, đột nhiên ngừng hôn cô.
Hiện trường rơi vào bế tắc.
Môi Thu Tuỳ mấp máy, cô không biết phải giải thích thế nào với Thẩm Tấn rằng cô khóc không phải vì nụ hôn mãnh liệt đột ngột này.
Nhưng cô ở trong đầu tìm từ để nói một lúc, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Thời điểm nụ hôn đầu tiên bị hôn đến khóc lên, nói ra cũng quá mất mặt.
Thu Tuỳ mím môi dưới chỉ im lặng.
Với chiếc cà vạt đen vẫn như cũ che mắt cô, các giác quan khác của Thu Tuỳ bắt đầu trở nên nhạy cảm hơn.
Cô càng cảm nhận rõ hơn từng cơn gió lạnh thổi từ bệ cửa sổ phía sau, khiến lưng cô hơi ớn lạnh.
Cô càng thêm nhạy bén nghe thấy tiếng người đi lên cầu thang cách đó không xa, âm thanh từ xa đến gần, giống như có nhiều người đến cùng một lúc.
Cô cũng có thể trực giác cảm nhận được, lúc này trong phòng, Thẩm Tấn đang thở dốc, dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Thu Tùy, cô cắn môi dưới, không cách nào thoát khỏi sự mãnh liệt cùng cảm giác mơ hồ gần như khiến cô mất thăng bằng. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải .vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Khi cô sắp ngã, Thẩm Tấn tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đỡ lấy cô.
Một tiếng thở dài nho nhỏ truyền đến.
Vài giây sau, Thẩm Tấn vùi đầu vào hõm cổ cô.
Hơi thở phun ra ngứa ngáy, Thu Tuỳ nhịn không được muốn trốn tránh lại bị Thẩm Tấn dùng một lực mạnh mẽ giữ cô lại.
"Thu Tuỳ" giọng nói trầm thấp của Thẩm Tấn vang lên, sau khi thở dài, anh nghiến răng nghiến lợi nói ra vài chữ: "Anh thật sự không thể làm gì được em."
Thu Tuỳ có vẻ sửng sốt, cô bị cà vạt che mắt nên không thể nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Tấn.
Chỉ nghe mỗi âm thanh, cô không hiểu sao có cảm giác như Thẩm Tấn đã quên hết mọi thứ.
Lời anh nói, nghe có vẻ khổ sở, lại như rốt cuộc cũng nhẹ nhõm.
Thu Tuỳ mím môi dưới, định nói thì bị cắt ngang bởi một giọng nói cực kỳ thô bạo phát ra từ loa phát thanh không xác định.
"Căn phòng theo chủ đề bỏ trốn trên tầng ba! Tại sao camera không nhìn rõ được?! Không có chuyện gì xảy ra chứ!!!"
"Mau, kêu người đi xem một chút xảy ra chuyện gì liền coi như xong."
Thu Tuỳ: "..."
Cô lúc này mới nhớ ra, để tránh cho những bạn nữ bị giam trong phòng lo sợ chuyện gì đó xảy ra, góc trên bên phải của căn phòng có một chiếc camera.
Tuy nhiên, Thẩm Tấn đã dùng áo khoác che lại.
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó đưa tay chọc vào cánh tay Thẩm Tấn: "Thẩm Tấn, anh..."
Không nói thì không sao, nhưng vừa mở miệng, Thu Tuỳ cơ hồ nhanh chóng ngậm miệng lại.
Giọng nói của cô không còn bình tĩnh như trước, có thể nghe rõ sự dịu dàng và ủy khuất trong đó.
Khuôn mặt của Thu Tuỳ ngay lập tức trở nên nóng bừng.
Cô vốn định bảo Thẩm Tấn lấy lại áo khoác, sau đó nghĩ đến việc cởi chiếc cà vạt đen trên mắt cô.
Nhưng vào lúc này.
Thu Tuỳ mím môi dưới, quyết định quên nó đi.
Cô đột nhiên không muốn đối mặt với ánh mắt giễu cợt của Thẩm Tấn sau khi nghe giọng nói của cô.
Thẩm Tấn lại không như những gì cô nghĩ.
Mái tóc đen phía sau nhẹ nhàng được thả ra khỏi dây trói, chiếc cà vạt đen rời khỏi gương mặt cô, tầm nhìn lại sáng tỏ.
Thẩm Tấn nhìn cô với vẻ thích thú.
Trong căn phòng tối tăm, anh vẫn đặt tay lên lan can nơi cửa sổ phía sau cô, bao bọc cô trong một vùng nhỏ bé.
Đôi mắt anh chuyên chú như thiêu đốt, Thu Tuỳ gần như chìm sâu trong đại dương mênh mông rộng lớn đó.
Vài giây sau, cô nghe thấy một giọng nói khàn khàn lại mang theo ý cười vang lên bên tai: "Thu Tuỳ."
Anh nói: "Từ giờ trở đi, chỉ có anh được nghe loại âm thanh này".
Lông mi của Thu Tuỳ run lên nhanh chóng, cảm giác xấu hổ và giận dữ đột nhiên dâng lên.
Cô vô thức liếm môi dưới, lại giống như bác bỏ đi một cách hợp tình họp lý, môi giật giật, không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc.
Cuộc đối đầu an tĩnh, lúng túng và có phần mơ hồ này nhanh chóng bị phá vỡ.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập dữ dội.
Nói chính xác hơn thì đó là tiếng phá cửa, cùng với tiếng mấy người đàn ông hét đến vỡ phổi.
"Mọi người bên trong ổn chứ???"
"Tại sao camera lại biến mất? Chúng tôi không nhìn thấy được!!!"
"Mở cửa, mở cửa!!! Nếu không mở cửa và không nói gì, chúng tôi sẽ phá cửa!!!"
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, lúc này mới nhớ ra.
Cô cau mày tặc lưỡi, chỉ vào camera phía trên đầu, chớp mắt nhìn Thẩm Tấn.
"Đã biết." Thẩm Tấn cụp mắt nhìn cô một cái, tựa như không vội chút nào, chậm rãi cởi áo khoác che camera.
Nhìn thấy anh đem áo khoác trên camera tháo xuống, Thu Tuỳ mới yên tâm, cô đang định đáp lại người ngoài cửa theo tiềm thức thì một ngón trỏ mảnh khảnh đột nhiên chạm vào môi cô.
"Anh nói rồi", Thẩm Tấn nhướn mày nhìn cô, "Chỉ có anh mới được nghe loại giọng nói này."
Thu Tuỳ: "..."
Đây mẹ nó có phải nói tiếng người không vậy? !
Thu Tuỳ hít sâu một hơi, muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy giọng nói của chình mình lúc này không thích hợp để nói chuyện.
Thẩm Tấn nhếch khóe miệng mỉm cười, cảm giác thành công lướt qua.
Anh rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay của Thu Tùy đang vô thức nắm lấy góc áo của anh.
Vài giây sau.
Thu Tuỳ nhìn thấy trong mắt Thẩm Tấn lóe lên một tia sáng, cô còn chưa kịp nhận ra ý nghĩa của nó, đã cảm nhận được một bàn tay khô ráo và ấm áp nắm lấy bàn tay mùa đông hơi lạnh giá của mình.
Sự tỉnh táo thật vất vả mới trở lại đã bị đánh tan thành từng mảnh vào lúc này.
Thu Tuỳ sửng sốt vài giây, sau đó vô thức ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Áo khoác được anh thản nhiên cầm trong tay, Thẩm Tấn hơi ngẩng đầu, khóe môi bất giác cong lên.
Giống như một người cuối cùng đã hoàn thành được mong muốn của mình.
Kìm nén niềm vui, lại nhịn không thể hiện niềm vui ra ngoài.
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào đường nét sắc bén thường ngày của anh giờ lại mềm mại không thể giải thích được, ngơ ngác nhìn Thẩm Tấn cô ra cửa.
Khi người ngoài cửa mãi không nhận được phản hồi, đang định phá cửa thì cánh cửa gỗ cũ nát từ bên trong mở ra.
Thu Tuỳ trầm mặc đứng tại chỗ.
Cô và Thẩm Tấn bị người ngoài cửa không lưu tình giáo huấn trong mười phút.
Thẩm Tấn tựa hồ tâm tình rất tốt.
Ngày thường gặp phải chuyện như vậy, cho dù biết mình sai, gây lỗi trước, Thu Tuỳ cảm thấy người như Thẩm Tấn cũng sẽ không có bao nhiêu kiên nhẫn.
Rốt cuộc, đối với các nhà tư bản.
Mỗi giây nên được dành để đầu tư và kiếm tiền.
Bây giờ lại có vẻ cực kỳ kiên nhẫn và ôn hòa.
Anh bình thản nghe những người đàn ông trước mặt lải nhải giáo huấn, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ vẻ phụ hoạ.
Nhẹ nhàng lịch sự, thanh lịch và có học thức.
Điều duy nhất hơi khác so với những gì anh đang nghe lúc này là anh vẫn luôn nắm chặt tay cô.
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm Thẩm Tấn đang nắm lấy tay mình, bất chợt niềm vui trong cô dần dần hiện lên. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải .vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Vốn dĩ cô chỉ muốn một lần hôn trộm Thẩm Tấn trong ngôi nhà ma.
Cô muốn tìm lại thiếu niên mà cô đã bỏ rơi năm ấy.
Không nghĩ tới.
Anh thực sự đã trở lại.
Hay nói cách khác, anh vẫn luôn ở đó.
Có lẽ thái độ nhận lỗi của Thẩm Tấn quá tốt, trước mặt nhiều người cũng không tiện răn dạy nhiều lời, nên chỉ nhân cơ hội này lấy ra một phiếu phản hồi.
"Hai người đã làm chậm trễ rất nhiều thời gian cho những người xếp hàng phía sau, những hoạt động sau đó cũng không có cách nào tiếp tục được. Theo lý mà nói, hiện tại nên quay về." Một người đàn ông đưa một tờ giấy A4 cho Thẩm Tấn, " Nếu hai người vẫn muốn chơi cũng không sao, hãy giúp chúng tôi điền vào biểu mẫu phản hồi này."
Thu Tùy ho nhẹ một tiếng, xác nhận thanh âm đã khôi phục bình thường, lắc đầu: "Không chơi nữa, về nhà đi."
Cô vốn dĩ cũng không quá đam mê ở đây.
Người say không quan tâm đến rượu, người đánh cá không quan tâm đến cá.*
*nghĩa là: người say chủ đích phải muốn uống rượu mà là muốn ngắm cảnh sông núi đẹp đẽ; niềm vui của người đánh cá không phải là câu cá mà là ngắm cảnh sông núi, tận hưởng sự tự do trong quá trình câu cá cũng là một cách vui vẻ. Câu này xuất phát từ "Người say rượu" của Âu Dương Tú, một nhà thơ thời nhà Tống. Ở đây nữ chính muốn nói việc đi nhà ma không phải mục đích chính, chỉ là cái cớ để nam nữ chính được đi hẹn hò với nhau.
"Vậy không chơi nữa", Thẩm Tấn thản nhiên nói, "Nhưng chúng tôi vẫn sẽ điền phiếu phản hồi."
Thu Tuỳ kinh ngạc nhìn anh, không khỏi cảm khái, hôm nay tâm tình Thẩm Tấn thực sự tốt có chút quá mức.
Trong phòng có bàn ghế, những người khác đều bật đèn pin trên điện thoại di động để chiếu sáng, Thẩm Tấn không để ý đến khung cảnh hoang tàn trong phòng, kéo ghế ngồi xuống viết.
Thu Tuỳ tò mò, không khỏi nghiêng người nhìn xem.
Không có quá nhiều câu hỏi trong phiếu phản hồi, về cơ bản đều là những câu hỏi trắc nghiệm.
Thẩm Tấn nhanh chóng hoàn thành việc lựa chọn.
Cuối cùng chỉ còn lại một số câu hỏi trả lời ngắn gọn, có thể viết hoặc không.
Không phải Thu Tuỳ chưa từng làm dạng câu hỏi đáp này, thông thường khi đối mặt với những câu hỏi trắc nghiệm, cô có thể kiên nhẫn đọc qua và trả lời, nhưng khi đến những câu hỏi yêu cầu trả lời ngắn gọn ở cuối cùng, cô thường sẽ trực tiếp bỏ qua chúng.
Không chỉ riêng cô, hầu hết mọi người đều làm như vậy khi thực hiện các dạng điền phản hồi này.
Cô nhìn ngón tay Thẩm Tấn trên bàn chậm rãi di chuyển xuống, lướt qua mấy câu trả lời ngắn gọn có vẻ phức tạp, rồi dừng lại ở câu hỏi cuối cùng.
Mẫu đơn có nội dung - "Xin hỏi chuyến đi đến ngôi nhà ma ám này đã mang lại cho bạn điều gì?"
Thu Tuỳ nghiêng đầu.
Giây tiếp theo.
Cô trơ mắt nhìn Thẩm Tấn viết xuống một dòng chữ không chút do dự, rồng bay phượng múa, mây trôi nước chảy.
Anh đã viết--
Khi mới bước vào ngôi nhà ma, không phải là một đôi.
Bây giờ rời khỏi ngôi nhà ma, chúng tôi là một đôi.