Tôn Bách Thần không nói không rằng, mặc kệ tất cả mọi người đang nhìn mình mà nắm chặt cổ tay Mạn Nghiên, kéo vào trong phòng.
Cánh cửa đóng sầm lại, âm thanh lớn đến mức làm cho Đan Nhiên giật mình, sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay Vương Phong.
Dì Hạ định đến xem thế nào, thì bị chú Hứa Văn giữ lại, bình tĩnh bảo bà ngồi xuống ghế.
“Cứ để hai đứa nó nói chuyện đi.”
Bên trong căn phòng, Tôn Bách Thần ép sát Mạn Nghiên vào tường, bốn mắt nhìn nhau không chớp.
Hắn khổ sở cúi đầu, né tránh ánh nhìn lạnh lẽo của người con gái kia.
Cô quá độ mệt mỏi, dùng lực đẩy hắn ra.
“Anh lại định làm chuyện điên khùng gì nữa đây?”
“Mạn Nghiên à, đừng kết hôn với Vương Phong được không? Hai mẹ con em về với anh đi, anh xin em.”
Giây phút hắn dẹp bỏ hết lòng tự tôn của mình, lẳng lặng quỳ xuống cầu xin người con gái trước mặt.
Cô cũng quỳ xuống trước mặt Tôn Bách Thần, chật vật theo hắn.
Đây không phải là điều hắn hằng mong muốn sao? Sáu năm trước, Tôn Bách Thần buông tay Mạn Nghiên để cô đi tìm cuộc sống mới, sao bây giờ lại muốn ngăn cô lại?
Lựa chọn kết hôn cùng Vương Phong, không phải rất tốt ư?
“Đừng nói nữa...!anh có nói gì cũng đã quá muộn rồi! Cầu xin anh để tôi được yên đi! Nếu anh muốn tôi quay lại là vì Đan Nhiên thì không cần đâu.
Con bé vẫn là con gái anh, tôi sẽ không ngăn cản tình cảm cha con của hai người, cũng không cấm anh làm tròn bổn phận của một người cha với con bé.
Nhưng mà tôi kết hôn với ai, đó là quyền của tôi đúng không? Tôn Bách Thần, anh không đủ tư cách.”
Bốn chữ không đủ tư cách khiến hắn câm nín lại, Tôn Bách Thần run rẩy cúi gục đầu.
Nước dãi kèm theo nước mắt không ngừng chảy xuống, thể hiện sự đau đớn tột cùng của một đấng nam nhi ngạo nghễ.
Lòng tự tôn của hắn, đã chẳng đổi lại được cô nữa rồi.
“Phải, là quyền của em.”
Tôn Bách Thần thu hết cảm xúc vào trong người, đưa tay lau sạch khuôn mặt lem luốc của mình.
Hắn chậm rãi đứng dậy, kéo từng bước chân rời khỏi phòng.
Mạn Nghiên vẫn còn quỳ ở đó, đôi mắt vô hồn nhìn xuống sàn nhà.
Ai biết được trong đầu cô đang nghĩ điều gì? Ai biết được cô cũng mệt mỏi đến nhường nào? Trách ông trời gieo cho ba người thử thách quá lớn, nhưng lại không thể bạn một kết cục vẹn toàn.
Một lần lạc mất, lỡ nhau cả đời...!
Tôn Bách Thần đi thật rồi, hắn rời khỏi cửa lớn nhà họ Đồng, không một cái ngoái đầu quay lại.
Mặc cho đứa con nhỏ liên tục gọi tên, hắn vẫn vờ như không nghe thấy.
Lòng người hóa đá, trái tim vô tình...!
“Vương Phong, lần này cậu thắng thật rồi.”
“Đồng Mạn Nghiên, em quá quắt lắm.
Em khiến tôi yêu em, rồi lại bỏ tôi một mình.
Tôi thua thật rồi, thua chính cái sự ngoan cường ngu ngốc của em đó!”
Tổi đó An Yên về nhà, cả người thất thần chui vào trong phòng ngủ.
Cô ngồi lên bàn làm việc, nhẹ nhàng rút ra một quyển sổ màu đỏ ở dưới chồng sách dày, mở từng trang đọc lại.
Nhật ký mà An Yên viết cho Vương Phong trong suốt sáu năm trời, từng dòng chữ nắn nót dày đặc trên trang giấy trắng, kể ra hết những lời trong lòng mà cô không đủ can đảm nói với anh.
Chính xác thì cô đã thích người đàn ông này từ cái lần gặp đầu tiên ở bệnh viện, nhưng đến cơ hội theo đuổi anh, cô cũng không có.
Vài lần gặp gỡ ngắn ngủi, còn lại chỉ là những dòng tin nhắn qua mạng xã hội, hay những cuộc gọi đến bất chợt, đôi lời an ủi, động viên nhau cũng đủ để tình cảm của An Yên dành cho Vương Phong ngày càng thêm sâu đậm.
Một cô gái lần đầu tiên biết rung động, biết yêu, biết nhớ một người, nhưng lại chẳng thể thổ lộ.
Tim cô hướng về anh, tim anh hướng về cô gái khác.
Ban đầu đặt tình cảm lên người Vương Phong, An Yên đã chẳng trông đợi điều gì.
Cô chỉ hi vọng có thể nhìn thấy anh được vui vẻ, hạnh phúc.
Còn về phần mình, lúc nào buông được thì buông.