An Yên vừa lật từng trang giấy, vừa khóc rên rỉ.
Căn phòng tối om, chỉ tồn tại thứ ánh sáng duy nhất từ cây đèn đọc sách, chiếu rọi xuống mặt bàn.
Cô lang thang trong miền ký ức, mơ hồ đến nổi chẳng thèm để ý mọi thứ xung quanh.
Kể cả khi Tiểu Minh đi vào, An Yên cũng không hề hay biết.
“Chị.."
Cái chạm tay đột ngột lên vai của Tiểu Minh làm cô giật bắn mình.
An Yên bất giác nhìn xuống quyển sổ màu đỏ, tay gấp nhanh nó lại, rồi lúng túng đem vài quyển sách ở bên cạnh, đặt chồng lên trên.
“An Yên, chị đang khóc sao?”
“Không khóc.
Tiểu Minh...!em vào đây làm gì thế?” Giọng An Yên khán đặc lại, nói từng chữ còn không rõ.
Tiểu Minh cúi xuống nhìn chị gái mình, cô lại quay mặt đi chỗ khác, luống cuống lau đi nước mắt trên mặt.
Cậu vốn định tìm An Yên để hỏi một câu bài tập toán hóc búa, thật không ngờ lại bắt gặp chị gái mình đang khóc, bất giác không biết phải làm gì.
“Không có gì.
Chỉ là đã khuya rồi nhưng vẫn thấy đèn trong phòng còn sáng, nên em muốn xem chị ngủ chưa thôi.”
Tiểu Minh chăm chú nhìn xuống mặt bàn, ánh mắt xoáy sâu vào một góc của quyển sổ đỏ chưa bị che đi, đăm chiêu suy nghĩ.
Cuối cùng, cậu vẫn không nói gì thêm, ngoài một câu dặn dò An Yên sớm đi ngủ, rồi rời khỏi phòng.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chị mình khóc, hơn nữa còn rất đau khổ.
Từ trước đến giờ, kể cả khi gặp căng thẳng, áp lực trong công việc, An Yên vẫn luôn chia sẻ hết với gia đình, nhưng hôm nay là vì cái gì, lại khiến cô khóc nhiều như vậy?
Chiều chủ nhật, Mạn Nghiên, Vương Phong và bé con phải quay trở lại thành phố.
Cô tình cờ biết An Yên ba ngày sau sẽ sang Đức tham gia một đợt tập huấn ngắn hạn, hiện tại đã được nghỉ phép ở bệnh viện nên muốn rủ cô ấy lên thành phố ở cùng mình mấy ngày.
Thấy cô nhiệt tình như vậy, An Yên cũng không nỡ từ chối.
Nếu không đến chung cư của Mạn Nghiên thì hai ngày sau cô ấy cũng phải lên thành phố thuê khách sạn ở qua một đêm, để thuận tiện di chuyển ra sân bay vào buổi sáng tiếp theo.
Bởi vì vé máy bay là do bệnh viện chuẩn bị sẵn, nên địa điểm khởi hành cũng là do họ quyết định.
“An Yên, cảm ơn chị.”
“Con bé này lại muốn cảm ơn gì nữa đây? Chị cũng đang rảnh rỗi, xem như là lên đó chơi mấy ngày với em cho khuây khỏa đi.
Đến lúc chị sang Đức tham gia khóa tập huấn, sợ rằng bận tối mắt tối mũi luôn đấy chứ!”
An Yên thu dọn hành lý, tạm biệt cha mẹ và Tiểu Minh chuẩn bị lên đường.
Cô cảm thấy khóa học này đến thật đúng lúc, vừa hay có thể khiến bản thân bận rộn mà không suy nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa.
Vương Phong cưới Mạn Nghiên cũng tốt! Bọn họ đều là những người quan trọng đối với An Yên, nên cô ấy thành tâm chúc phúc cho cuộc hôn nhân này.
Dù rằng có buồn, có đau, có chút tự mình tổn thương đi chăng nữa...!
Chào tạm biệt mọi người, chiếc xe Audi lăn bánh trở về thành phố.
Vương Phong lái xe, ngồi bên cạnh anh là Mạn Nghiên, còn An Yên và Đan Nhiên ngồi ở phía sau.
Vương Phong bình thường sẽ chủ động gọi chuyện để nói với mọi người nhưng hôm nay lại im bặt.
Từ lúc lên xe đến giờ, anh chỉ tập trung lái chứ chưa mở miệng nói câu nào.
Mạn Nghiên thấy không khí hơi căng thẳng, bèn cất lời hỏi An Yên:
“An Yên, lần này chị sang Đức tập huấn có lâu không?”
.