Rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Cô khẽ thở dài.
Đoạn đường sau đó, Đan Nhiên và An Yên có lẽ mệt nên ngủ ngon lành.
Mạn Nghiên ngồi bên cạnh Vương Phong cũng không còn ai để nói chuyện, thi thoảng cô chỉ nhắc anh dừng lại bên đường, nghỉ ngơi, lau mặt cho tỉnh táo.
Tầm tám giờ tối, họ về đến chung cư.
Vương Phong không ở lại đây mà về nhà, Mạn Nghiên đi cùng anh xuống dưới hầm xe để tiễn anh một đoạn.
Quan trọng là cô có chuyện muốn nói với Vương Phong.
“Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”
Mạn Nghiên gật gật, cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Cô do dự hồi lâu, rồi mới nói:
“Vương Phong, ngày mai chúng ta đi thử váy cưới đi!”
Nhân tiện có An Yên ở đây, Mạn Nghiên muốn rủ cô ấy đi cùng.
An Yên sang Đức đi tập huấn tận ba tháng, sợ rằng không kịp tham dự hôn lễ của hai người.
Cô muốn cô ấy đi tư vấn váy cưới cho mình, cũng xem như là nhận được lời chúc phúc từ An Yên rồi.
Từ trước đến giờ, những gì mà Mạn Nghiên tính toán cho hôn lễ của hai người, Vương Phong chưa từng tỏ rõ thái độ đồng ý, nhưng cũng không phản đối.
Anh cứ im lặng thuận theo cô, bởi vì anh luôn tin tưởng vào mọi quyết định của Mạn Nghiên.
Nhưng mà lần này, anh lại thấy dao động, rồi tự hỏi chính bản thân mình, cô làm như vậy có thật sự hạnh phúc không?
Nhưng mà ít nhất một lần trong đời, Vương Phong cũng muốn xem cô gái này mặc váy cưới, đứng trước mặt anh, cười thật xinh đẹp.
Anh đủ vị tha rồi, nên một lần để bản thân mình ích kỷ vậy!
Vương Phong bước về trước một bước, để gần Mạn Nghiên hơn.
Anh vòng tay ra đằng sau, đột ngột kéo cô ngã vào lồng ngực của mình, ôm chặt cứng.
Cô bị bất ngờ, sống lưng trở nên cứng đờ, hai tay co lên rơi vào khoảng không, mất một lúc mới đặt lên vai anh.
“Phong, anh sao thế?”
Anh không trả lời cô, thân ảnh cao lớn dồn lực về phía trước, dính chặt lấy dáng người nhỏ bé kia.
Mạn Nghiên siết nhẹ vòng tay, hơi thở có chút gấp gáp khi áp mặt vào lồng ngực của người đàn ông này.
Nhìn ra Vương Phong có tâm sự trong lòng, nhưng cô không hỏi.
Mạn Nghiên nghĩ có lẽ thứ anh thật sự cần ngay lúc này chỉ là một cái ôm thật chặt.
“Anh về nhé.
Em ngủ ngon!” Vương Phong hôn nhẹ lên trán Mạn Nghiên, rồi rời đi.
Nhìn theo chiếc xe Audi rời khỏi hầm xe được một đoạn, cô mới lững thững đi về phòng.
Tối hôm đó Mạn Nghiên cùng An Yên ngủ chung giường, Đan Nhiên nằm giữa hai người họ.
Cô nằm trằn trọc rất lâu mới ngủ được, còn An Yên tưởng chừng như đã ngủ say từ lâu, nhưng thật ra cô ấy chỉ nằm yên ở đó, chứ chưa hề ngủ.
Vương Phong về đến Vương gia, mang theo tâm trạng cực kỳ chán nản.
Những lúc thế này, anh thường uống vài ba bia để giải tỏa căng thẳng, nhưng lần này vỏ lon bia rỗng đã la liệt lên trên bàn, tâm tư anh vẫn chưa khá lên được.
Anh lấy điện thoại trong túi ra, nhìn lên màn hình danh bạ một lúc lâu.
Vương Phong có khá nhiều bạn bè, nhưng thân thiết đến mức có thể giãi bày tâm sự chỉ có một mình Tân Bách Thần.
Mà trường hợp này, anh sao dám gọi cho hån?
Bất chợt Vương Phong nhớ ra còn một người, khóe môi anh cong nhẹ lên, ánh mắt mang chút ấm áp lạ kỳ.
Chỉ là bây giờ cũng đã khuya rồi, anh không biết cô ấy còn thức không nữa?
An Yên - người con gái mà mấy năm nay anh liên lạc cũng khá nhiều.
Cô gái từng bỏ thời gian quý báu của mình, ngồi nghe Vương Phong than vãn rồi cho anh những lời khuyên bổ ích.
Trong những năm tháng ở bên Úc cùng Mạn Nghiên, anh sao có thể không có giây phút căng thẳng được? May là nhờ có cô ấy.
Cuối cùng Vương Phong vẫn quyết định gọi cho An Yên.
Thật sự ngay lúc này, anh rất cần nghe ý kiến của người khác, để không mù quáng, không phải đưa ra sự lựa chọn sai lầm.
An Yên rón rén cầm điện thoại rời khỏi phòng ngủ.
Cô ấy ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào mặt sau của ghế sofa.
Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, trái tim thiếu nữ bắt đầu thổn thức, đập thình thịch lên từng hồi.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi mới bấm nghe.
“Vương Phong, anh gọi cho em có chuyện gì thế?”