Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 82: Nói chuyện riêng





Suốt cả một ngày quần quật với công việc, đến tận tối mới về nhà, rồi đắm chìm trong nụ hôn của Hồng Khánh nữa, nói Hải Uyên không đuối thì quả thực có chút dối lòng.

Hải Uyên cầm ly nước đem đi rửa. Úp ly lên kệ xong lại lấy một cái ly khác, cho đầy nước và thêm vài viên đá, uống một hơi dài.

Sau đó quay về phòng ngủ để tẩy trang.

Cô để bông thấm nước tẩy trang, đắp lên mắt thư giãn một chút rồi mới bắt đầu lau sang những vùng khác. Vừa làm, mắt cô vừa đăm đăm vào tấm gương, vừa luẩn quẩn nghĩ đến cuộc trò chuyện với Đăng Khoa khi đang trên đường về.

Hải Uyên biết Hồng Khánh nghe được, nhưng nghe có lọt không lại là một chuyện khác. Hơn nữa cái bộ dạng lúc đó của anh, giống như đang bị phân tâm bởi một chuyện khác vậy, phó mặc cô cử động thế nào vẫn thẫn thờ, khư khư ôm lấy cô như báu vật.

Đột nhiên điện thoại Hải Uyên reo chuông, khiến cô giật mình nhận ra, gió lạnh đang chen chúc nhau luồn qua khe cửa sổ hẹp, những hạt mưa lăn phăn trên thành cửa nhảy xuống sàn.

Trời đang buồn, nhưng không biết đang buồn cho ai.

Hải Uyên đi lại đóng cửa sổ, vừa bắt máy.

“Chị nghe đây.”

Gương mặt điển trai của Đức Nhật hiện rõ trên màn hình điện thoại, mắt đeo cặp kính cận, tóc có chút rối. Bộ dạng tri thức này của cậu được ánh đèn bàn học soi sáng, Hải Uyên cảm thấy nó đẹp đẽ vô cùng, cái đẹp của tuổi xuân ngập tràn hoài bão và ước vọng.

[Uyên đi ngủ chưa?]

Hải Uyên dựng điện thoại dựa vào gương, tiếp tục công việc tẩy trang.

“Chưa, chị phải tắm rửa xong mới đi ngủ.”

[Chị chưa tắm nữa hả? Đi tắm lẹ đi không trễ quá có hại lắm.]

“Lát nữa, anh tắm xong rồi chị tắm.”

Hải Uyên cầm điện thoại lên, ra ngoài phòng khách ngồi.

“Gọi chị có gì không thế?”

[À có, quên mất. Uyên đang rảnh đúng không?] Đức Nhật giơ cuốn sách lên: [Chỉ bài em.]

Hải Uyên thử mở to mắt để nhìn trên sách viết gì, nhưng không tài nào nhìn rõ nổi, vì chữ nhỏ quá.

“Môn gì thế?”

[Toán.]

“Đại số hay hình học?”

[Hình học không gian.]

“Gửi xem nào.”

Đức Nhật gửi cho cô một đề toán, tất cả đều là hình học không gian cả.

Hải Uyên thừa nhận mình không giỏi toán số, nhưng toán hình thì lại khác, đặc biệt là hình học không gian thì cô khá thông thạo mọi dạng đề.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ trí nhớ của cô không được tốt, kỳ thi đại học cũng đã qua hơn 4 năm trời, những kiến thức đọng lại chỉ còn là kiến thức cơ bản cốt lõi nhất.

Mà Đức Nhật là học sinh giỏi toán cấp tỉnh, nên đề cậu gửi cho cô, rất khó nhằn.

Hải Uyên thử lấy giấy bút, vừa đọc đề vừa vẽ hình. Cứ đọc xong câu hỏi lại nhìn vào hình, một lúc thì quăng ra một câu: “Đề khó thế mà cậu bắt chị làm hả Nhật?”

Đức Nhật cười cười, nhởn nhơ trả lời: [Ai mà biết? Hồi đó thấy chị học giỏi hình học không gian lắm nên em mới hỏi đấy chứ. Chứ bây giờ em biết hỏi ai đây? Thầy cô ngủ hết rồi, mà bác Tú thì em không dám làm phiền.]

Đúng là đường cùng thật.

“Vậy nghỉ đi, học làm gì lắm?”

[Ô kìa con cua!] Đức Nhật tròn mắt cười cười: [Sao lại dụ em nghỉ học thế?]

“Thế làm sao? Ba chị ngủ chắc rồi đó. Mà cậu không biết làm, chị không biết, Minh thì không biết bay nhảy đâu rồi chưa về.”

[Á à thằng Minh, đi chơi đêm không thèm về, em mách ba.]

Hải Uyên mím môi nhịn cười: “Đừng để lộ là chị nói nhá.”

“Cục nợ.” Hồng Khánh từ phòng tắm bước ra, vừa lau tóc vừa hỏi: “Nói chuyện với ai thế?”

Đôi mắt của Hải Uyên sáng như sao, xem ra vị cứu tinh của em họ cô đến rồi.

“Khánh.”

Bỗng dưng Hải Uyên gọi lớn, bất giác làm anh thoáng giật mình.

“Anh thủ khoa chắc học giỏi lắm đúng không?”

Hồng Khánh chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, bất động tại chỗ, chỉ có cái đầu ngơ ngơ ngác ngác gật nhẹ một cái.

Hải Uyên lập tức giơ điện thoại cho Hồng Khánh xem: “Chỉ bài cho Nhật này, em không biết làm.”

[Anh rể, cứu em.] Đức Nhật thành khẩn tiếp lời.

Hồng Khánh bất động vài giây, thậm chí là đã vô thức ngưng thở trong mấy giây đó.

Anh bất ngờ trước cách xưng hô trong lần đầu tiên nói chuyện với Đức Nhật, nhưng cũng rất sợ, anh sợ Hải Uyên sẽ nói ra câu: “Đừng gọi như vậy, chị không có ý định sẽ lấy anh.”

Chỉ có Hồng Khánh mới rõ, khoảnh khắc Hải Uyên mở miệng nói chuyện, lòng anh hồi hộp, sợ hãi đến nhường nào.

Trái ngược với nỗi lo của Hồng Khánh, Hải Uyên chỉ hơi nhướng mày hỏi anh: “Sao thế? Nhật hỏi hình học không gian, anh không biết làm à?”

Lẽ nào, Hải Uyên không phản đối cách gọi này sao?

Hồng Khánh lén thở ra một hơi, khóe môi cong cong nói: “Để anh thử xem.”

Hải Uyên đưa điện thoại cho anh: “Em vẽ hình sẵn rồi đó, anh xem xem.”

“Ừm.” Hồng Khánh quay camera đi chỗ khác, hôn một cái lên má cô, trầm giọng thì thầm: “Cảm ơn em.”

Giữa lúc Hải Uyên vẫn chưa hiểu được anh đang cảm ơn mình điều gì, thì vừa hay lại có tiếng chuông cửa.

Cô nhìn anh một cái rồi từ từ bước đến hướng cửa ra vào.

Thời điểm này có người tìm đến, khả năng cao có thể là hai cậu em nhà kế bên.

Quả nhiên Hải Uyên đoán không sai, người gõ cửa là Đức Minh.

Mái tóc Đức Minh sau một ngày đã tan gần hết keo nên hơi rũ xuống, đuôi tóc còn bị ẩm do dính ít nước mưa. Đôi mắt cậu trầm tư, đượm buồn thấy rõ.

Chưa bao giờ, Hải Uyên nhìn thấy hình ảnh Đức Minh thiếu sức sống như thế.

Đức Minh chầm chậm cất giọng, hương cồn từ bia rượu lất phất qua cánh mũi cô: “Chị, em nói chuyện với chị một lát được không?”

Chính Hồng Khánh cũng kinh ngạc trước hình ảnh của Đức Minh. Một vì trạng thái lúc này với hơn một tiếng trước khác nhau một trời một vực. Hai vì dáng vẻ mệt mỏi của cậu giống hệt anh ngày đó, ngày Hải Uyên nói muốn anh tránh xa cô.

Hải Uyên: “Em muốn nói chuyện ở đây hay sao?”

Hồng Khánh lên tiếng: “Hai người vào nhà nói chuyện đi, anh vào phòng. Trễ lắm rồi, đừng ra ngoài nữa.”

“Vâng.” Đức Minh gắng gượng gật đầu, từ từ cởi giày vào nhà.

Tiếng cửa phòng vừa đóng lại, tất cả mọi thứ trở về trạng thái tĩnh lặng đến sốt ruột.

Chum nhảy tọt vào lòng Đức Minh ngồi, cậu vuốt ve nó, động tác rề rà như người mất hồn.

Hải Uyên đặt ly nước ấm xuống bàn, rồi phủ một chiếc khăn bông lên đầu Đức Minh, nhẹ nhàng lau khô tóc cho cậu.

“Làm sao thế? Nói đi, chị đang nghe đây.”

Kiên nhẫn chờ đợi một chốc, Đức Minh trầm trầm nói: “Chị An biết em yêu chị ấy rồi.”

Cử động trên tay Hải Uyên bất chợt ngưng lại.

Cô là người tinh ý, nên đã nhận ra Đức Minh đơn phương Vân An từ rất lâu rồi, từ hồi cậu mới lên Ưng Châu học đại học, khi bạn cô còn chưa yêu Thắng.

Hải Uyên biết nhưng không nói cho bất kỳ ai cả, kể cả Đức Minh, vì cô muốn thuận theo tự nhiên, càng không muốn giữa mọi người có một khoảng cách khiến nhau khó xử.

Đến lúc Vân An trở thành bạn gái Thắng cũng vậy. Cô không phản đối tình cảm của Đức Minh, nhưng cũng không đồng ý nếu cậu muốn tỏ tình với Vân An vào thời điểm này.

Cô rất thương Đức Minh, càng xót xa vì cậu đang yêu một người đang có người khác.

Khi Đức Minh thốt lên câu nói kia, Hải Uyên càng ngạc nhiêu bao nhiêu thì càng lo sợ bấy nhiêu, cô sợ Vân An nói gì đó không hay nên em họ cô mới thành ra như thế này.

“Em chưa từng thể hiện tình cảm, chưa từng đi quá giới hạn bạn bè, chưa từng thổ lộ, nhưng sao chị An lại biết?”

Hải Uyên tiếp tục lau tóc cho Đức Minh, nhưng cử động nhẹ và chậm hơn khi nãy.

“An nói gì với em?”

“Chị An nói chị ấy biết em đơn phương chị ấy từ lâu rồi.”

Mỗi giây trôi qua, tâm trí Đức Minh lại rối bời thêm một tấc.

“Chị An lạ lắm.”

Đức Minh kéo Hải Uyên ngồi xuống đối diện mình, giọng điệu có phần căng thẳng: “Chị An không từ chối mà chị hỏi em, có thể đợi chị ấy thêm vài ngày nữa không? Nhưng Uyên ơi, em yêu chị An, nhưng em không muốn làm người thứ ba, em không muốn phá vỡ hạnh phúc của người khác.”