Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 83: Nỗi đau bị phản bội





Có lẽ trên đời này, người biết rõ “người thứ ba” là ba chữ tối kỵ nhất với Đức Minh chỉ có mỗi mình Hải Uyên.

Những năm cấp ba là cái thời mà tuổi trẻ rạo rực bùng cháy nhất, ai cũng mong muốn mình sẽ có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm.

Đối với Đức Minh, mong ước của cậu không dừng lại ở đó, cậu muốn mối tình đầu là người sẽ cùng cậu đi đến hết cuộc đời.

Dường như ông trời chê trách Đức Minh quá tham lam, nên đã gieo rắc cho cậu một cuộc tình đầy cay đắng mà cả đời này cậu chẳng thể quên được.

Năm lớp 11, nhờ tham gia hoạt động của trường, Đức Minh tình cờ nên duyên với một cô gái bằng lớp Hải Uyên, cùng ban tự nhiên với cậu.

Cô gái đó xinh đẹp vô cùng, tính cách hòa nhã, đôi khi có phần lạnh lùng.

Một chàng trai đơn thuần như Đức Minh không dám nói rằng sẽ yêu cô ấy hơn cả tính mạng của mình, nhưng dám dùng tất cả tâm tư tình cảm, dành trọn vẹn cho cô gái đó.

Hải Uyên từng rất ngưỡng mộ cô ấy, vì cô ấy có người tình nguyện yêu thương che chở, tận tâm chăm sóc từng li từng tí.

Nhưng sau này, thay vì ngưỡng mộ, cô càng căm ghét cô gái kia hơn.

Những ngày đầu tiên của mùa hè, thời tiết Thương Kinh chuyển mình đột ngột, từ cái se se lạnh sang mưa rào, rồi lại nắng oi ả.

Một ngày, cô gái kia đột ngột xin nghỉ học, nghỉ những hơn một tuần liền cũng không có giấu hiệu muốn quay lại trường. Ruột gan Đức Minh nóng như lửa thiêu, cậu sợ cô ấy đổ bệnh vì thời tiết, hoặc có chuyện xấu xảy đến.

Bao nhiêu ngày không liên lạc được, cuối cùng, Đức Minh nhờ Hải Uyên giúp mình xin nghỉ học một hôm.

Thông qua bạn bè của cô gái kia, cậu tìm được đến nơi cô ấy đang sống.

Một căn nhà hai tầng ở cuối phố, cách nhà cậu hơn 8 km. Phía trước có hàng hoa giấy rợp kín mái cổng, đẹp như truyện cổ tích vậy.

Vì không rõ có phải địa chỉ chính xác không, cũng sợ làm phiền nếu cô ấy đang nghỉ ngơi, nên cậu dựng xe đạp một góc tường, rồi ngồi xổm ở đó đợi.

Chỉ chừng hơn 5 phút sau, cô gái kia đi chợ trở về, bên cạnh còn một người đàn ông nữa.

Cô ấy thấy cậu, hoảng hốt, kinh hãi còn hơn gặp quỷ. Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong giây lát.

Đức Minh vội vàng đứng dậy chào hỏi, vì cậu tưởng hai người là anh em.

Nhưng hóa ra, họ và vợ chồng sắp cưới.

Người thứ ba không phải là Đức Minh, mà là người kia, và kẻ bội bạc là cô gái mà cậu thương yêu hết mực.

“Chị, anh ta cưỡng ép chị đúng không?”

“Qua hơn 2 tháng nữa chị mới đủ 18 mà?”

Chữ từ đâu cứ tuôn ra trong đầu Đức Minh, vừa bối rối, vừa phẫn nộ, vừa thương xót.

“Chỉ cần chị muốn, em sẽ kiện anh ta giúp chị, chí ít cũng ngồi tù hơn 7 năm. Em làm chủ cho chị, được không? Tương lai của chị chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà, em không để cho tên đó hủy hoại chị đâu.”

“Nhưng chị có bầu rồi.”

“Em có thể làm ba của nó, em có thể làm chỗ dựa cho chị mà.”

Đáp lại lòng thành của Đức Minh, cô gái kia tặng cậu một cái tát đau điếng.

“Cậu tỉnh lại đi được không?”

“Cái gì mà kiện tụng? Cái gì mà chưa đủ 18?”

“Cậu không nhìn căn cước của chị à? Chị hơn cậu hai tuổi, chị sắp 19 rồi.”

À, hóa ra cô gái kia vì bỏ lỡ buổi thi tốt nghiệp, nên ở lại lớp một năm.

“Em không đụng vào căn cước của chị, vì đó là giấy tờ tùy thân quan trọng nhất đối với chị.”

Đức Minh tôn trọng, yêu thương cô gái kia bao nhiêu, cô ấy đối xử tệ bạc với cậu bấy nhiêu.

Trên đường về nhà, Đức Minh không may bị xe hơi đụng trúng. Cổ tay cậu va vào tảng đá nhọn, bị rạch một đường dài, máu tuôn không ngừng. Nếu như lúc đó người lái xe hơi kia không có trách nhiệm đưa cậu đi bệnh viện, cậu thật sự đã phải bỏ mạng ở một con đường vắng giữa trời trưa nắng như lửa nung rồi.

Kể từ lúc ấy, về mặt tình cảm, Đức Minh sống vô cùng khép kín.

Cậu thích Vân An, cậu yêu Vân An, nhưng cậu sợ cô đang có đối tượng. Nên dù có thầm thương trộm nhớ tương tư người ta, cũng nhất quyết không bày tỏ một lần. Tất cả, chỉ nên dừng lại ở hai chữ “bạn bè”.

Mắt Hải Uyên có chút đỏ, sống mũi có hơi cay. Tay khẽ run run đặt lên đầu Đức Minh, nhè nhẹ xoa đầu cậu.

“Em không muốn làm người thứ ba, vì em sợ người khác phải chịu nỗi đau bị phản bội như em đã từng, phải không?”

Giọng nói của Hải Uyên dịu dàng chạm vào trái tim đen của cậu, khiến mi mắt nặng trĩu nhắm lại, đầu cậu gật xuống.

Hải Uyên với cốc nước đặt vào tay Đức Minh: “Đợi em bình tĩnh một chút, chị nói với em một chuyện quan trọng.”

Một lúc sau, ly nước đã cạn, Hải Uyên hỏi: “Khá hơn ít nào chưa?”

“Ừm.” Đức Minh gật đầu, lí nhí nói: “Chị nói đi.”

“Chị nói trước, đây chỉ là giả thuyết của chị thôi nhé.”

Đức Minh gật đầu một lần nữa.

Hải Uyên điều chỉnh lại tư thế ngồi, nét mặt có phần nghiêm nghị: “Chị nghĩ An không thật sự yêu Thắng.”

Trong đầu Đức Minh hiện lên một tiếng chuông, hoàn toàn vực tỉnh cậu.

“Hai người họ quen nhau bao lâu rồi, thậm chí là dọn về sống chung, nhưng tuyệt đối không công khai hẹn hò trên trang cá nhân. Với lại, An chẳng bao giờ kể với bọn chị chuyện giữa An với Thắng.”

Hải Uyên giải thích: “Chị biết là không nên tọc mạch vấn đề riêng tư của người khác, mà An cũng không có nghĩa vụ phải chia sẻ với bọn chị. Nhưng chị cứ có linh cảm, An đến với Thắng cứ như bị ép buộc ấy.”

“Trong khi đó, ba mẹ An không những không ép buộc mà còn cấm cản cậu ấy đến với Thắng. Mặt mũi Thắng sáng sủa, trình độ học vấn cũng cao, có công ăn việc làm ổn định. Em nghĩ thử xem, lý do gì hai bác lại phản đối?”

Đức Minh không vội thắc mắc, im lặng lắng nghe Hải Uyên nói tiếp.

“Hôm nọ An nói với chị, nếu là đối với người cậu ấy yêu, An sẽ đưa ra quyết định giống chị. Chị hỏi người cậu yêu không phải Thắng hả? An gật đầu, nhưng có vẻ như rất miễn cưỡng.”

Đức Minh không cho rằng Hải Uyên là người nhạy cảm, bởi nếu là cậu, cậu sẽ trực tiếp nói thẳng tên hoặc “bạn gái em” thay vì “nếu là người mình yêu.”

Tuy nhiên trong mắt cậu, Vân An luôn có một nét gì đó rất bí ẩn, vì chuyện đời tư của cô tương đối kín đáo, đến Hải Uyên và An Nhiên đều phải công nhận điều đó.

Vậy nên những lời mà Hải Uyên đang nói với cậu, cậu chỉ có thể xem đó là do chị cậu đoán bừa.

“Với lại, còn một cái lạ nữa. Thắng mấy lần nấu ăn bỏ hành tây vào cho An, An biết mình bị dị ứng nhưng vẫn cố ăn. Bọn chị có ngỏ ý muốn cảnh cáo Thắng lần nào, An nhất quyết từ chối lần đó.”

Chuyện này Đức Minh cũng đã chứng kiến một lần, là vào cái ngày bốn người cùng nhau ăn trưa trong căn tin công ty.

“Chị tin tưởng An là người lý trí, em nhìn cách cậu ấy đối xử với người khác hay cách làm việc cũng đủ thấy mà, phải không? Chị tin An không phải người mù quáng vào tình yêu, cậu ấy nhẫn nhịn có thể là vì lý do khác.”

“Trong chuyện An bị người mới bắt nạt trong công ty lần trước, em biết ai là người đi trích xuất camera không?”

Đức Minh nghe qua Hải Uyên tìm đến bộ phận giám sát có việc gì đó, nên phần nào đoán được: “Chị?”

“Ừ. Đoạn camera đó, chị cắt đi phần sau rồi.”

Hải Uyên từ từ tường thuật: “Đoạn sau là góc khuất của camera nên hơi khó thấy. Nhưng chị vẫn nhìn được, người nằm dưới đất là hai cô bắt nạt An. Còn cây bút vốn dĩ là của hai người kia, lúc sau lại nằm trên đầu An làm vật cài tóc.”

“Từ lúc camera bị khuất đến lúc cây bút nằm trên tóc An chỉ chưa đầy một phút. Em không cảm thấy với một người có phần nhu nhược, nhút nhát, lại điềm đạm như An, như vậy có nhanh quá không?”

“Nếu chị An là người học võ thì đó bình thường.” Đức Minh trả lời.