“Nếu chị An là người học võ thì đó bình thường.” Đức Minh trả lời.
“Đấy!” Hải Uyên kiên định nói: “An là người giỏi giang như thế, còn có ba làm cảnh sát, mẹ làm thẩm phán, em trai lại đang năm hai đại học Cảnh sát. Em thử nói xem, làm gì có ai dám uy hiếp, cưỡng ép cậu ấy?”
Trừ khi Vân An có lý do để ép buộc bản thân phải đến với Thắng.
Nếu Vân An có chuyện khúc mắc, vậy cô nói cậu đợi cô thêm vài ngày nữa, chẳng phải muốn ngầm ám chỉ rằng chuyện của cô sắp giải quyết xong rồi sao?
Tâm trí Đức Minh chợt rung lên, không phải vì vui mừng bởi biết Vân An không yêu Thắng, mà cậu đang lo sợ, lý do khiến cô phải đánh đổi gần hai năm tuổi xuân của mình cho một người cô không yêu.
Tâm trạng của Đức Minh không còn ảo não như trước, nên cậu xin phép trở về nhà.
Hải Uyên đứng trước cửa, nhìn cánh cửa bên nhà Đức Minh dần khép lại mà lòng quặn thắt. Cô không thể tiết lộ tiếp cho cậu chuyện của Vân An, phần vì không muốn cậu rơi vào nguy hiểm nếu giả thuyết của cô và Đăng Khoa đưa ra là thật, phần vì muốn để duyên cho trời đắp thành.
***
Mình biết là các trang như TruyenHD, *******.vn, SSTruyen,... đang REUP truyện của mình trái phép, nhưng chỉ là một con kiến nhỏ trước các bạn nên không thể ngăn cản được. Mình chỉ khuyên rằng nếu các bạn còn có đạo đức và nhân phẩm thì nên dừng ngay lại đi. Luật nhân quả không chừa một ai đâu 👌🏻 Xin lỗi các độc giả tại NovelToon vì sự bất tiện này.
***
Thời điểm Hải Uyên tắm rửa xong xuôi là gần 10 giờ 20 phút, cũng tức là Hồng Khánh và Đức Nhật đã chăm chỉ học hành hơn một tiếng rưỡi.
“Chưa xong nữa à?” Hải Uyên vừa lau tóc vừa hỏi.
“Vừa xong đây.” Hồng Khánh đứng dậy, lấy trong hộc tủ một cái máy sấy, vừa nói: “Ngồi xuống anh sấy tóc cho.”
Đức Nhật thông qua màn hình điện thoại, thấy được một màn ân cần chăm sóc bạn gái của Hồng Khánh, cậu không ganh tị, ngược lại càng cảm thấy hạnh phúc thay cho Hải Uyên.
Bởi vì lúc trước xem ảnh của Hồng Khánh qua điện thoại Đức Minh, Đức Nhật nghĩ rằng anh rất lạnh lùng, hoặc là thờ ơ, nhạt nhẽo. Cậu sợ người chị cậu yêu thương không được đối xử tốt, nên chưa bao giờ thừa nhận rằng chị và anh đang hẹn hò.
Có điều, mắt thấy tai nghe rồi, suy nghĩ trong đầu chắc chắn sẽ khác.
Hơn nữa, giọng điệu và ánh mắt của Hồng Khánh khi giảng bài cho cậu tuy rằng có hơi nghiêm nghị, nhưng khá nhiệt tình, hoàn toàn không gây cho cậu bất kỳ ác cảm nào, chỉ có thiện cảm.
“Thế nào? Anh Khánh chỉ bài có hiểu không?”
Truyện được đăng tải tại NovelToon.
“Hiểu chứ, làm xong hết rồi đây này.”
“Ghê thế á?” Hải Uyên ngẩng đầu nhìn Hồng Khánh, nói: “Xem ra trí nhớ của anh tốt hơn em nhỉ?”
Hồng Khánh vẫn sấy tóc, nhỏ giọng đáp lại cô: “Trí nhớ em có tốt bao giờ à?”
“...” Hải Uyên lại hỏi Đức Nhật: “Sắp thi học sinh giỏi à?”
“Vâng, hơn một tháng nữa là thì rồi. Em mà có giải, em mang phần thưởng về tặng Uyên nhé?”
Đột nhiên nét mặt của Hải Uyên nghiêm trọng thấy rõ, khiến Đức Nhật không khỏi hồi hộp. Tạm thời cậu chưa thể nhớ ra mình đã làm sai chuyện gì.
“Cậu kể với ba chị chuyện hôm nọ bà lên bà mắng chị đúng không?”
Đức Nhật nhếch môi cười trừ, không biết nói gì hơn, vì tất cả đều chỉ biến thành lời bào chữa.
Bên cạnh Đức Nhật từ thuở cậu mới lọt lòng, nên chỉ nhìn sắc mặt thôi, Hải Uyên cũng đủ biết trong lòng cậu đang nghĩ gì.
“Được rồi.” Cô giãn cơ mặt, giọng hòa nhã hơn: “Nếu cảm thấy có lỗi thì kể cho chị biết, hôm bữa ba chị với bà cãi nhau cái gì?”
Bác Tú dặn cậu không được kể với Hải Uyên, vì bác sợ chị áy náy nghĩ rằng vì chị mà hai người mới cãi nhau.
Nhưng trước Hải Uyên, Đức Nhật từng hứa sẽ không nói dối, không giấu chị.
“Lúc bác Tú đi dạy về là buổi chiều, bác sang nhà tìm em. Bác gặng hỏi em cho bằng được, nên em cũng kể.” Ngữ điệu của Đức Nhật chậm dần: “Lúc em vừa kể xong thì bà nội về nên...”
“Em biết bác Tú đang bực lắm, nên em không dám xen vào, với lúc đó cũng có ông nội và ba em, nên em chỉ đứng nghe thôi.”
“Ba chị nói gì?”
“Mới đầu bác Tú còn bình tĩnh hỏi, sao bà lại làm thế với chị, nhưng bà im lặng, chẳng nói gì cả.”
Đức Nhật nhớ rất rõ, khoảnh khắc mà bác Tú không đợi được câu trả lời từ bà, bác phẫn nộ vô cùng. Nhưng vì chữ “hiếu”, bác phải nén lại cơn giận của mình. Rồi vì vừa phải kiềm chế lòng đang bốc hỏa, vừa thương con, nên bác vừa nói vừa đỏ mặt.
Cậu dám khẳng định rằng, khi ấy, bác Tú đang ấm ức thay cho con gái mình.
“Bác nói chị thương bà lắm, mà bà chẳng biết gì cả.”
“Bác kể lúc bé bà lì xì cho chị đồng tiền rách, vì bà muốn chị gặp những điều không may. Chị sợ hai bác nghĩ xấu cho bà nên giấu nó đi. Bác gái phát hiện, bác tưởng chị ghét bà nên cố tình làm rách, rồi bác cầm roi đánh chị, phải không?”
Trái ngược với cái gật nhẹ nhàng của Hải Uyên, tâm trí Hồng Khánh nặng trịch như bị tảng đá chèn ép xuống, có chút khó thở.
“Đến lúc bác Tú dẫn chị đi mua kem để dỗ chị, thì chị nói, nên bác mới biết.”
“Bác còn kể lúc sinh nhật chị, bà nói gì làm chị khóc, rồi chị tự làm mình bị bệnh. Bác sĩ nói nên tìm bác sĩ tâm lý thử để dỗ chị nói ra. Chị không nói, nhưng bác sĩ lại bảo rằng, chị mắc hội chứng Self Harm.”
Lần đầu tiên Đức Nhật biết trên đời có tồn tại chứng tự ngược đãi bản thân này, cũng là lần đầu tiên cậu biết chị cậu từng bị tổn thương thế nào.
Cậu không trách bà nội, chỉ trách rằng lúc đó cậu chỉ mới vừa ra đời, chưa có nhận thức, càng không có năng lực để bảo vệ Hải Uyên.
“Chuyện này chỉ có bác Tú với chị biết, nên lúc ông nghe được, ông cũng giận lắm.”
“Cũng vì lý do đó nên bác Tú không muốn cho chị học hội họa. Vì bác sợ sau này nếu chị không thành công, chị sẽ suy nghĩ nhiều, rồi chị lại tự ngược đãi mình. Bác Tú sợ bác không ở bên chị, lỡ chị đi quá giới hạn, bác sợ chị không về với bác nữa.”
Hóa ra khi đó ba Tú giơ tay đánh cô, là vì ba còn có lý do khác. Thứ khống chế ba không phải là cơn tức giận, mà là sự sợ hãi.
“Bác nói lúc đó bác cũng vui lắm, vì chị tìm được đam mê của mình, chị có chính kiến riêng và dám đương đầu với nó. Lúc bác biết chị tốt nghiệp song song hai trường đại học, bác mừng giống như lúc chị mới biết đi vậy.”
“Bác vừa khóc vừa hỏi bà, sao chị ngoan ngoãn giỏi giang như vậy, mà bà lại đối xử tệ với chị.”
“Bác là con ruột của bà, nhưng chị cũng là con ruột của bác. Nên bác hỏi, nếu người khác nói với bác rằng, bác nên chết đi để ông với bà bớt khổ, bà sẽ nghĩ như thế nào, mà bà lại đi nói với chị như thế.”
“Bác nói sau này bác không cho bà gặp chị nữa. Xong bác giận bà quá nên bác bỏ về luôn. Ông cũng giận bà nên sang nhà bác Tú. Bà chẳng nói gì hết, bà ở trong nhà hơn một tuần chẳng đi đâu cả. Chắc bà cũng biết lỗi rồi.”
Hải Uyên không đáp lại được Đức Nhật thêm câu nào cả.
Một tầng sương mỏng phủ lên tầm nhìn cô làm tất cả mọi thứ bất chợt nhòe hết đi.
Mà Đức Nhật biết tâm tư của Hải Uyên bây giờ rất phức tạp, nên cậu mở lời: “Trễ rồi, anh chị nghỉ sớm nhé, em đi ngủ đây.”
Điện thoại là do Hồng Khánh cúp, cũng do anh cất đi.
Còn Hải Uyên như người mất hồn ngồi im một chỗ, mặc anh làm gì thì làm.
Đến tận bây giờ Hồng Khánh mới hiểu được, lời Hải Uyên nói với anh khi đó không phải là một lời bông đùa. Có thể bác Tú không phải là một người hoàn hảo, nhưng là người đàn ông tuyệt vời nhất của Hải Uyên. Anh không thể so sánh được với bác Tú là thật.
Hồng Khánh cất máy sấy về chỗ cũ. Sau đó ngồi đối diện trước mặt Hải Uyên, thấp giọng: “Em muốn anh làm gì cho em không?”
Môi Hải Uyên hơi mếu lại, giơ hai tay về phía anh, nghẹn ngào nói: “Bế em.”
Đáy mắt Hồng Khánh thoáng ý cười.
Anh bế Hải Uyên lên, cô lập tức gục đầu lên vai anh, thút thít khóc từng tiếng ngắt quãng.
“Em nhớ ba.”
Hồng Khánh ân cần vỗ nhẹ vào lưng cô: “Vậy ngày mai mình xin nghỉ một bữa. Anh đưa em về nhà, nhé?”
Hải Uyên muốn lắm chứ, thậm chí ngay bây giờ, cô có thể tự mình bắt xe về quê.
Cô không cho phép mình làm như thế, vì cô sợ về đột ngột, người trong nhà sẽ lo lắng.
Hơn nữa suốt mấy năm nay, cô đã quen với chữ “nhớ” rồi. Đã dám lựa chọn học tập và làm việc ở một nơi xa nhà thì phải có trách nhiệm với nó, có nhớ đến mấy cũng ráng mà nhịn.
Hôm nay khác những lần trước, cô nhớ nhà, nhưng cô có anh bên cạnh, cô không tủi thân.
Hải Uyên khẽ lắc đầu, đong đưa hai chân, “Đợi Tết nghỉ nhiều, về chơi cho đã.”